← Quay lại trang sách

Chương 513 Độc

Trưởng lão, thuật sĩ luyện kim Ngũ Tinh Andrea cầu kiến.

Thanh âm của mắt ưng truyền vào từ ngoài gian phòng. Đỗ Địch An thu hồi suy nghĩ, thu tay từ hòm rương, trở lại chỗ ngồi.

- Để nàng vào.

Một lát sau, cửa phòng bị đẩy ra, Mắt Ưng dẫn Andrea mặc một bộ quần lụa mỏng màu đen, đeo bao tay tơ vải màu trắng đi vào phòng.

Đỗ Địch An không ngẩng đầu liền cũng đã nhìn thấy bộ dáng vị thuật sĩ luyện kim Ngũ Tinh này, chuyện làm hắn hơi ngạc nhiên chính là trên tư liệu ghi rõ nữ nhân này đã hơn 60 tuổi, nhưng nhìn diện mạo không hề có tí nào nên là bóng dáng của bà lão ở tuổi lục tuần mà là một phu nhân thành thục trẻ tuổi xinh đẹp.

Nhớ đến nàng là thuật sĩ luyện kim Hệ Sinh Mệnh, kinh ngạc trong lòng Đỗ Địch An dần thu hồi, ngẩng đầu nhìn nàng. Nếu không cần thiết, hắn không muốn bại lộ bất luận năng lực gì của mình, mặc dù thị giác không hẳn là át chủ bài của hắn.

- Bái kiến trưởng lão đại nhân.

Andrea cúi đầu cười yếu ớt cung kính chào, đôi mắt rất biết nói chuyện lơ đãng xẹt qua người Đỗ Địch An, lặng yên ghi nhớ hình dạng của hắn, trong lòng tràn ngập kinh ngạc. Theo khứu giác nhạy cảm của nàng, có thể cảm nhận được vị tân nhiệm trưởng lão này dường như tuổi cũng không lớn, toàn thân tản ra một cỗ khí tức sức sống mạnh mẽ.

Đỗ Địch An đeo mặt nạ, ánh mắt đạm mạc, không vui không buồn nói:

- Nếu như đến xin lỗi thì ta tiếp nhận, ngươi trở về đi, sau này dựa theo quy củ xử lý, tất cả đều dễ nói.

Andrea không nghĩ tới Đỗ Địch An trực tiếp như thế, sửng sốt một chút, sau đó kịp phản ứng lại liền ưu nhã cười yếu ớt nói:

- Trưởng lão đại nhân ngài thật sự là người sảng khoái,nói chuyện cũng sảng khoái. Hội nghị hôm nay ta không tới thật sự là có chuyện quan trọng, mong rằng ngài rộng lòng tha thứ. Đây là một phần lễ vật nhỏ ta chuẩn bị, kính xin đại nhân đừng ghét bỏ.

Nói xong, đưa lên một phần lễ vật tinh xảo tới trước mặt Đỗ Địch An. Đỗ Địch An liếc qua, không động đến mà nói:

- Được rồi, ngươi trở về đi.

Đôi mắt Andrea khẽ đảo, nói:

- Trưởng lão, nghe nói ngài muốn trong vòng nửa năm khiến khu thứ 9 chúng ta trở thành đại khu Top 5?

- Ngươi có ý kiến gì sao?

Đỗ Địch An nhìn qua nàng.

Andrea liền nói:

- Không có, ta chỉ là khâm phục trưởng lão quyết đoán, sau này có gì cần đến ta, trưởng lão cứ phân phó.

Đỗ Địch An phất tay, không khách sáo.

Andrea cười mỉa một cái, quay người rời khỏi.

Mắt Ưng tiễn Andrea trở về xong, nói với Đỗ Địch An:

- Đại nhân, Andrea đã đến nhận lỗi rồi, chức vụ của nàng phải nên khôi phục hay không?

Đỗ Địch An liếc qua hắn:

- Xin lỗi thì có thể được tha thứ sao? Tác dụng duy nhất của xin lỗi chính là làm cho 'Khoan dung' tồn tại, mà ở chỗ này của ta, 'Khoan dung' chưa bao giờ xuất hiện.

Sắc mặt Mắt Ưng biến hóa cúi đầu nói:

- Đại nhân, thuộc hạ biết sai rồi.

- Đi mau lên.

Đỗ Địch An phất tay. Mắt Ưng cúi đầu lui ra khỏi phòng.

Thời gian trôi qua.

Sau Andrea lại có hai người đến, một vị là kỵ sĩ Hắc Ám, một vị là đại kỵ sĩ, đều là đến cửa tặng lễ xin lỗi, khẩn cầu Đỗ Địch An giúp bọn hắn khôi phục chức vị, nhưng đều bị Đỗ Địch An cự tuyệt, bảo bọn hắn lại khảo thí một lần. Trên thực tế khảo thí cũng không khó, cái khó chỉ là không thể lấy lại mặt mũi.

Sau khi hai người rời đi không lâu, lại có một người đến.

- Amy gặp qua trưởng lão.

Amy như một thiếu nữ hoạt bát cười mỉm đứng ở trước bàn làm việc của Đỗ Địch An, toàn thân tràn đầy tinh thần phấn chấn. Ánh mắt Đỗ Địch An bình thản, không hề dừng lại thêm trên khuôn mặt tuyệt thế kia.

Ở trên tư liệu, tuổi nàng so với Andrea thậm chí còn lớn hơn, năm nay trên 70 tuổi, chỉ là sử dụng một ít thuốc, hơn nữa có thuật luyện kim bảo dưỡng sinh mệnh nên mới duy trì được bộ dáng thiếu nữ. Tuy nhiên điều này cũng chỉ duy trì được bề ngoài, thuật sĩ luyện kim sinh mệnh có thể tăng tuổi thọ cực kỳ có hạn.

- Nói đi.

Đỗ Địch An đi thẳng vào vấn đề. Amy khẽ đánh giá Đỗ Địch An, cười mỉm rồi đưa ra một cái bình sứ từ trong tay áo nói:

- Đây là thuốc mới nhất mà ta nghiên cứu chế tạo ra để tăng thêm sức lực. Người bình thường dùng sẽ trở nên cường tráng như trâu, hơn nữa sẽ không cảm thấy đau đớn, ta sẽ chuẩn bị đem cách điều chế tặng cho tổng bộ.

Nói xong liền đưa bình sứ về phía Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An nhìn bình sứ, định đưa tay ra lấy, đột nhiên lúc hắn nhìn lên bình sứ, Amy đứng trước mặt hắn bỗng chớp động đôi mắt, dường như có một tia mừng rỡ. Cánh tay hắn nâng lên lập tức buông xuống nhắm mắt lại, ngẩng đầu nhìn thẳng người đại ma dược sư mang bộ dáng thiếu nữ này.

Amy sững sờ, kế hoạch đã sắp hoàn thành, không ngờ Đỗ Địch An lại đột nhiên dừng lại. Nàng nhìn ánh mắt Đỗ Địch An phóng tới, trong lòng khẽ run, nhưng thời gian tôi luyện đã làm cho nàng không còn sợ hãi, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt nói:

- Trưởng lão, sao ngài nhìn người ta như vậy.

Nói xong, trên gương mặt xuất hiện một vệt đỏ ửng, thẹn thùng ướt át, ngượng ngùng như thiếu nữ gặp mối tình đầu.

Đỗ Địch An cố nén cảm giác nôn mửa, quay đầu hướng Mắt Ưng nói:

- Thứ này cho ngươi, ta không dùng được.

Mắt ưng đi theo bên cạnh Queri, sớm đã học được cách nhìn mặt mà nói chuyện. Nhìn biểu lộ của Đỗ Địch Ancùng Amy liền cảm nhận được một ít vi diệu, trong lòng hắn khẽ động, trên mặt lại lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng nói:

- Đa tạ trưởng lão!

Nói xong liền tiến lên nhận lấy, sau đó lấy một cái khăn tay từ trong lòng ngực ra bọc lấy tay, nói:

- Vật trân quý như vậy, nếu làm ô uế sẽ không tốt.

Lòng Amy trầm xuống, thu hồi bình sứ nhỏ nói:

- Nếu trưởng lão không thích thì thôi, ta trở về lại đổi cái khác cho ngài.

Đỗ Địch An lập tức chứng thực được suy đoán, hàn quang trong mắt lóe lên, âm thanh lạnh lùng nói:

- Nếu đã đưa ra, làm gì có đạo lý mang về, giao ra đây đi.

Sắc mặt Amy biến hóa, khẽ cắn môi dưới, vừa xấu hổ vừa giận dữ nhìn Đỗ Địch An, nói:

- Trưởng lão, ngài sao có thể khi dễ người như vậy.

Đôi mắt Đỗ Địch An lạnh lùng, không bị biểu lộ của nàng làm rung động tí nào, lạnh giọng nói:

- Ngươi muốn để lại cái lọ, hay là lưu lại tay?

- Ngươi!

Sắc mặt Amy khó coi, chắc hẳn Đỗ Địch An đã hiểu được ý nghĩ của nàng, chỉ là không biết tại sao lại biết được, nội tâm nàng kinh sợ nói:

- Trưởng lão, ngài không thể đối với ta như vậy, chỉ là hôm nay ta có việc không tới...

- Mắt Ưng, giam nàng lại!

Đỗ Địch An quát lạnh. Khóe miệng Mắt Ưng khổ sở, trong tất cả mọi người, hắn không muốn trêu chọc nhất chính là ma Dược Sư, đây tuyệt đối là một con rắn độc, hơn nữa là toàn thân đều là độc. Nhưng Đỗ Địch An phân phó, hắn chỉ có thể nghe theo, nói với Amy:

- Amy đại sư, ngươi hãy giao thứ đó ra đây đi.

Amy cắn răng nói:

- Ngươi thử đụng ta thử xem.

Mắt Ưng cười khổ đáp:

- Ta đã sớm nghe nói qua toàn thân ngươi đều là độc, kể cả mỗi một sợi tơ trên lễ phục hoa mỹ này đều là tơ tằm hỗn hợp Ma Chu tơ ngâm trong nọc độc rồi dệt thành, ta không có giải dược nào dám đụng ngươi.

- Ngươi biết thì tốt!

Sắc mặt Amy âm trầm, nói với Đỗ Địch An:

- Tại sao ngươi phải đối với ta như vậy?

Đỗ Địch An đạm mạc nói:

- Còn ôm một tia hi vọng cuối cùng? Muốn giết ta bằng thuốc độc rồi đầu nhập vào chủ nhân mới, lấy đầu của ta để tranh công? Cuối cùng cho ngươi thêm một cái cơ hội, nói ra giá trị của ngươi, có lẽ ta có thể lưu một mạng già của ngươi.

Nghe Đỗ Địch An nói "Mạng già", sắc mặt Amy lập tức biến đổi, phẫn nộ đến mức vặn vẹo, nắm chặt bình sứ nói:

- Ngươi hỗn đản chết tiệt, không bị mắc lừa coi như vận khí ngươi tốt. Sớm biết như thế, ta nên trực tiếp nhào tới ngươi, cho ngươi nếm thử lợi hại của hủ tràng độc! Muốn giết ta, ngươi dám sao?

- Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Đỗ Địch An xùy cười một tiếng, cầm một cái bút máy trên bàn lên mạnh mẽ vung ra. Phốc một tiếng, bút máy trúng ngay bình sứ trên tay Amy, xuyên qua cổ tay. Amy đau đến kêu thảm một tiếng, bình sứ trong tay rơi trên mặt đất vỡ nát, bên trong toàn bộ đều là bột phấn. Nàng ôm tay đau đớn kêu gào thảm thiết giống như mổ heo, thanh âm to rõ chói tai.

- Xem ra tuy người đẹp nhưng thanh âm kêu thảm thiết vẫn khó nghe như thế.

Đỗ Địch An rất rảnh rỗi nói. Mắt Ưng ngạc nhiên, nở nụ cười khổ.

Amy nắm chặt tay, đau đến đôi má trở nên dữ tợn, nhưng trong hai mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nói với Đỗ Địch An:

- Không, đừng động thủ. Ta nói. Ta nói. Ta biết rõ một bí mật lớn.