Chương 524 Thần Thuật Mới
Núi Uto. Là ngọn núi nổi danh nhất khu buôn bán, thậm chí là ở ngoại bích, nơi đây là tổng bộ của Quang Minh giáo đình, còn có tên khác là núi Minh Quang Thánh.
Núi cao 580m, vách núi dốc đứng đầy đá lởm chởm, trải đầy những bông hoa hướng dương trắng tuyết. Mỗi khi đến mùa tuyết đen, hoa nở lại càng đẹp, tuyết đen dày không thể làm chết cóng những bông hoa mỏng manh này mà ngược lại còn khiến nó trở nên rực rỡ hơn, bởi vậy nó còn có một cái tên khác là hoa Thái Dương.
Hoa Thái Dương ngạo nghễ bất khuất, kiên trì bền bỉ, nhận được sự đánh giá cao của Giáo hoàng, được chỉ định là Thánh hoa của Quang Minh giáo đình và khắc vào mặt sau của mỗi một Thánh huy, tượng trưng cho ý chí theo đuổi quang minh.
Hoa Thái Dương cũng vì thế mà nâng cao giá trị, không thể tùy ý mà chà đạp cùng gieo trồng, một khi hoa bị tổn hại thì người gieo trồng cũng sẽ bị xử phạt theo trọng tội, dần dần cũng không có ai dám gieo trồng hoa Thái Dương, lại càng không dám đụng vào, chỉ dám ngước nhìn từ xa xa.
Đỉnh núi Uto, trên những bậc thang của quảng trường San Marco, một bóng lưng già nua lẳng lặng ngồi yên tại chỗ này, hất lên chiếc áo choàng đẹp đẽ đầy bảo thạch, trên tay cầm một quyền trượng khảm đầy bảo thạch trắng tuyết, yên lặng nhìn ra phương xa.
- Bois!
- Bois!
Trên quảng trường bao la rộng lớn yên tĩnh đột nhiên truyền đến một tiếng gọi ồn ào đầy lo lắng của một nữ tử.
Lão nhân chậm rãi quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy một tiểu nam hài tám chín tuổi cầm theo một kiếm mộc giận đùng đùng đi tới, phía sau hắn là một nữ tử thiết tha đang theo sau hất lên áo bào của nữ tu sĩ, mặt mũi đầy lo lắng mà hô hào.
- Giáo hoàng gia gia, ta muốn quyết đấu với ngươi!
Thân ảnh tiểu nam hài nhanh chóng vọt tới trước mặt lão nhân, nhìn lão nhân từ trên cao xuống, mặt mũi đầy vẻ tức giận nói.
- Bois!
Nữ tu sĩ đằng sau chạy tới, vội vàng kéo hắn lại, cuống quýt xoay người với lão nhân:
- Giáo hoàng đại nhân, là ta quản không nghiêm khắc, quấy nhiễu ngài, ta lập tức mang Bois trở về.
Nói xong liền dùng sức dắt tay tiểu nam hài, nhưng hình như lại không cách nào khiến tiểu nam hài động nửa phần.
Giáo hoàng cười nhạt một tiếng, đưa tay ngăn cử động của nàng, nói với tiểu nam hài:
- Tìm ta quyết đấu?
- Đúng vậy!
Bois phẫn nộ nói.
- Giáo hoàng đại nhân, hắn chỉ nói chơi thôi, ngài đừng để trong lòng.
Nữ tu sĩ vội vàng nói với Bois:
- Ngươi quá thất lễ rồi, còn không mau xin lỗi Giáo hoàng gia gia, ngươi biết ngươi đang làm gì chứ!
Giáo hoàng hứng thú nói với tiểu nam hài:
- Tại sao phải quyết đấu?
- Bởi vì ta rất tức giận!
Lý do này dường như rất hợp lý, nhất là từ trong miệng một tiểu hài nói ra.
- Bois!
Nữ tu sĩ sợ tới mức vội vàng kéo hắn ra.
- Sao ngươi có thể nói hưu nói vượn với Giáo hoàng đại nhân như vậy, nhanh xin lỗi đi….
Giáo hoàng đưa tay ngắt lời của nàng, lạnh nhạt mỉm cười nói:
- Nói ra khỏi miệng đều là nói nhảm, nghẹn lại trong bụng đều là nguyền rủa, ta vẫn là thích nghe một ít lời nói nhảm, ngươi đừng cản lại, Bois, ngươi nói xem vì sao lại tức giận?
Nữ tu sĩ nghe vậy chỉ có thể cười khổ mà buông tay lui qua một bên, không ngừng nháy mắt với tiểu nam hài, nhưng hắn lại hoàn toàn không để ý tới nàng.
Bois tức giận nói:
- Giáo hoàng gia gia, ngài đã từng nói đợi ta thông qua được khảo nghiệm của giáo quan phúc âm là có thể xuống núi chơi, vì sao lại không giữ lời? Ta muốn quyết đấu với ngươi, giáo quan phúc âm đã nói, chỉ cần đanh bại người khác thì có thể khiến người khác nghe lời của ta, hừ, ta muốn đánh bại ngươi!
Nữ tu sĩ một bên nghe nói như vậy, sợ đến suýt nữa ngất đi, sắc mặt tái nhợt, toàn thân lạnh run.
Giáo hoàng chỉ khẽ cười cười, không hề tức giận nói:
- Lời nói của ta chưa bao giờ không giữ lời, còn nhớ được nguyên lời lúc đầu ta nói không, ta nói là “Đợi chừng nào ngươi có thể chính diện đánh bại giáo quan phúc âm thì liền cho phép ngươi xuống núi”. theo ta được biết, lần này ngươi đùa nghịch, lừa giáo quan phúc âm ăn dược tiêu chảy của ngươi, lúc này mới đánh bại hắn? Loại thủ đoạn này không đủ quang minh lỗi lạc!
Nói xong lời cuối cùng, giáo hoàng hơi xụ mặt, nhưng khóe mắt vẫn vui vẻ không hề uy nghiêm.
Bois nghe vậy liền rụt cổ lại, trên mặt hiện lên chút xấu hổ, nhưng rất nhanh liền ngẩng đầu nói:
- Ta không có dùng dược tiêu chảy, ta đều dựa vào thực lực đánh bại hắn, hừ!
- Tương lai ngươi là Quang Minh kỵ sĩ kiệt xuất, cũng không nên học nói láo.
Biểu lộ của giáo hoàng nghiêm túc nói.
Bois cảm nhận được sự trịnh trọng của hắn, thu lại nét vui cười, nhưng tuổi hắn còn nhỏ nên xem mặt mũi còn quan trọng hơn hết, tuyệt nhiên không chịu cúi đầu nói:
- Ta không có nói sai, cũng khinh thường nói dối, hừ, thứ ta cho hắn ăn là dược đau bụng chứ không phải dược tiêu chảy!
Nói đến đây, hắn nhỏ giọng nói thầm:
- Với thân thể của hắn, ăn chút dược tiêu chảy này sao có thể khiến hắn đau bụng…..
Giáo hoàng không khỏi tức cười, lắc đầu cười, nói:
- Bất kể thế nào, cần phải quang minh chính đại đánh bại hắn mới được, có biết không?
Bois chu môi nói:
- Giáo hoàng gia gia, những người khác có thể xuống núi, vì sao ta lại không thể, ngài không công bằng!
Giáo hoàng khẽ sờ đầu hắn, yêu thương mà nói:
- Đứa nhỏ ngốc, ngươi không giống với những người khác, tương lai ngươi có thể trở thành người mạnh nhất Quang Minh giáo đình, cũng sẽ trở thành người mạnh nhất toàn bộ Ngoại bích!
Bois vểnh miệng nói:
- Đợi đến lúc đó thì ta đã sớm nhàm chán chết rồi.
Giáo hoàng nhịn không được cười lên.
Nữ tu sĩ bên cạnh thấy Giáo hoàng không tức giận, mà tâm tình còn không tệ, thừa cơ nói:
- Giáo hoàng đại nhân, Bois không hiểu chuyện, ngài tha thứ cho sự hồ đồ vô lễ của hắn lần này đ…..
Giáo hoàng mỉm cười, đè bả vai Bois nói:
- Tiểu hài tử mới có thể tức giận, ngươi phải nhanh nhanh lớn lên, có biết không?
Bois thấy hắn nói có chút đạo lý, nghĩ nghĩ rồi gật đầu ừ một tiếng, nói:
- Ta sẽ nhanh chóng lớn lên, hừ, đến lúc đó ta muốn mỗi ngày đều đánh Giáo quản phúc âm, khiến hắn mỗi ngày đều cầu xin tha thứ, hừ hừ!
Giáo hoàng không nhịn được cười một tiếng, âm thầm mặc niệm địa vị phúc âm một giây.
- Giáo hoàng gia gia, vì sao ngài lại luôn ngồi ở chỗ này?
Bois đột nhiên tò mò hỏi.
Giáo hoàng mỉm cười, quay đầu nhìn quảng trường San Marco bao la phía trước, ở cuối cùng của quảng trường xuất hiện một nơi càng thêm rộng lớn, vô số kiến trúc chằng chịt trên mặt đất, hắn nói khẽ:
- Phong cảnh nơi đây, tốt nhất.
…
…
Mắt Ưng đang đi qua đi lại tại ban công trang viên, đột nhiên nhìn thất một đạo thân cảnh đi tới trên đường phố yên lặng, chính là Đỗ Địch An.
Hai mắt hắn sáng ngời, vội vàng nhảy ra sân thượng nghênh đón, đến trước mặt Đỗ Địch An liền nói khổ:
- Đại nhân, cuối cùng ngài cũng trở lại rồi, vừa mới xãy ra chuyện, một phân bộ của chúng ta bị khu thứ 8 nuốt…..
Lời còn chưa dứt liền ngừng lại.
Bởi vì Đỗ Địch An giơ tay lên.
Động tác này là bảo hắn im lặng.
Mặt Đỗ Địch An không biểu tình, không nói lời nào liền đi vào trong trang viên, theo con đường đi vào tổng bộ dưới mặt đất, một nữ tử đi ngang qua nhìn đông nhìn tây làm suýt nữa đụng vào hắn, sau khi thấy rõ khuôn mặt Đỗ Địch An lập tức cuống quýt xin lỗi.
Mắt Ưng trừng mắt quát tháo:
- Đồ hỗn tướng, không muốn sống nữa đúng không?
Đỗ Địch An đã về tới phòng làm việc của mình.
- Đại nhân, ngài trở lại rồi.
Noyes nhìn thấy Đỗ Địch An, lập tức đứng lên cung kính nói.
Mắt Ưng đi vào sau, khẽ đóng cửa lại, vừa mới chuẩn bị tiếp tục báo cáo, Đỗ Địch An đã mở miệng trước, thanh âm vô cùng lạnh lùng:
- Từ này về sau, sự tình khu thứ 9 sẽ do ngươi cùng 14 vị nghị viên phụ trách, bỏ phiếu quyết định.
Mắt Ưng sửng sốt.
- Chuẩn bị cho ta một gian phòng luyện kim.
Đỗ Địch An ngồi xuống trên mặt ghế, phóng tro cốt tới một bên, cầm bút trong ống đựng bút bên cạnh nhanh chóng viết một chuỗi tài liệu, nói:
- Từ này về sau, không có lệnh của ta thì không ai được quấy rầy, biết không?
Mắt Ưng giật mình, có chút mờ mịt, nói:
- Đại nhân, đây là?
- Nghe không hiểu?
- Nghe, nghe hiểu rồi.
Mắt Ưng nói:
- Chỉ là, chuyện lớn nhỏ của khu thứ 9 chúng ta trước đến nay đều do trưởng lão ngài cùng chúng nghị viên đến lựa chọn, lúc trước không phải ngài nói muốn cho khu thứ 9 chúng ta trong vòng nửa năm nằm trong năm đại khu sao, ngài mới lên nhận chức, chỉ sợ người phía dưới….
- Ai có ý kiến, bảo hắn đến tìm ta.
Đỗ Địch An hờ hững nói:
- Về phần hứa hẹn lúc trước cũng không thay đổi, nửa năm sau, khu thứ 9 sẽ nằm trong 5 đại khu, điểm ấy các ngươi không cần lo lắng.
Mắt Ưng cảm thấy không thấu Đỗ Địch An, nói:
- Đại nhân, vậy khu thứ 8 lần này….
- Ta nói, mọi chuyện cần thiết, các ngươi xử lý là được, thêm ngươi nữa là 15 người, bỏ phiếu sẽ không trở thành cục diện bế tắc.
Đỗ Địch An vung tay, khoảng trắng trên giấy trong chớp mắt đã chằng chịt văn tự, hắn cầm lấy đưa cho Mắt Ưng:
- Đi chuẩn bị những tài liệu này đưa đến trong phòng luyện kim cho ta, nhớ kỹ cần phải là phòng luyện kim cao cấp nhất.
Mắt Ưng vội vàng tiếp nhận, nhanh chóng nhìn lướt qua, phát hiện đa số đều là nguyên liệu kim loại, hơn nữa đều là nguyên vật liệu nên không khỏi nghi hoặc, không biết Đỗ Địch An muốn chế tác đồ vật gì, nhưng chuyện này ít nhất cũng khiến hắn biết được một chút tin tức, vị chủ tử này đã từng là một vị luyện kim thuật sĩ!
Noyes đứng một bên, hắn đi theo Đỗ Địch An lâu như vậy, lúc Đỗ Địch An vừa trở về liền phát giác được tình huống của mình không hợp, lúc này nhìn thấy Đỗ Địch An muốn luyện chế đồ vật, trong đầu không khỏi hiện ra siêu cấp sa mâu cùng pháo thai cùng với hai kiện Truyền kỳ Thần Thuật truyền khắp Ngoại bích mà Đỗ Địch An đã từng chế tạo, không khỏi nghiem nghị trong lòng!