Chương 523 Chuyển Hoá
Rất nhanh, kỵ sĩ mà trước đó kéo thi thể Julla rời khỏi đã trở về lại phòng khách. Hắn trực tiếp đi đến từ phía sau mà không hề phát giác, nếu lúc này hắn quay đầu liếc mắt nhìn lên bậc thang sẽ thấy một gương mặt vặn vẹo đang cười.
Hắn cúi người, rất nhanh lại lôi một cỗ thi thể khác ra, đây là thi thể một trung niên, ngực bị chân bàn đục thủng, toàn thân có rất nhiều vết thương, hai mắt mở to.
Lúc kéo qua đầu bậc thang, thanh niên kỵ sĩ nín thở đến mức có chút khó chịu, sau đó nhẹ thở hắt ra, đột nhiên có cảm giác liền quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ có tia sáng chiếu đến từ cửa sổ chiếu vào bậc thang.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, thì ra là ảo giác, còn tưởng rằng có người ở đây!
Hắn không dám trì hoãn, tiếp tục kéo thi thể nam ra, trong căn phòng này chỉ có thi thể âm u, cho dù đã chịu sự hun đúc của Quang Minh giáo đình cũng có hơi sợ hãi, lông tơ khẽ dựng đứng lên, cơ hồ như có quỷ thần đang nhìn chằm chằm hắn.
Rất nhanh, sau khi cỗ thi thể thứ hai chuyển ra ngoài, hắn nhanh chóng chạy về xoay người hạ xuống, lần này không kéo trên đất bởi vì thi thể là một đứa bé khoảng tám chín tuổi, hai mắt tiểu hài bị khoét đi, một tay bị đứt, tình trạng vô cùng thê thảm.
Hắn mang theo hài tử đã hư thối chân, nhanh chóng rời khỏi, cũng không hề chú ý Đỗ Địch An đã xuất hiện ở bên cạnh thang lầu từ lúc nào.
- Đội trưởng, thi thể đều đã chuyển ra.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm.
- A, ta đến rồi.
Tiếng xe ngựa bên ngoài hòa cùng với thanh âm, tiếng bước chân dần dần đến gần:
- A, con mẹ nó, thật thối quá!
- Đúng vậy, thi thể đã thành như vậy, đã chết bao nhiêu ngày rồi kia.
Thanh niên lúc trước vận chuyển thi thể nói ra trong mặt nạ.
Đội trưởng trước đó nói:
- Đừng quản nữa, thối quá, tranh thủ thời gian cho vào túi chứa thi đi.
- Đội trưởng, việc này không phải hai chúng ta cùng làm sao?
- Mẹ ngươi chứ, muốn chết, bảo ngươi làm thì làm đi!
Lúc hai người nói chuyện ở cửa ra vào, Đỗ Địch An chậm rãi đi xuống, trên mặt không chút biểu lộ bao phủ trong bóng đêm, không thấy rõ gương mặt, hắn hành tẩu không phát ra chút âm thanh nào. Sau khi xuống tầng cuối cùng, hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía thanh niên lúc trước kéo thi thể, lập tức nhìn thấy một hình ảnh như địa ngục.
Trong phòng khách bừa bộn, khắp nơi đều có mùi máu hôi.
Trong phòng khách dường như đã có một cuộc hỗn chiến, tất cả những đồ bày trí đều bị quật ngã, trên đất có vài vết máu lớn, trong đó có một bãi máu lớn bên bàn, là vị trí mà ngực Grey bị xuyên thủng.
Con ngươi Đỗ Địch An sâu thẳm, không hề có một tia chấn động, dường như tất cả ngọn lửa phản chiếu trong mắt hắn đều bị chỗ Hắc Ám thôn phệ. Hắn yên lặng nhìn xem, kinh nghiệm săn bắn giết địch phong phú tự động móc nối trong đầu hắn, thông qua vết máu trên đất, trong lúc mơ hồ dường như nhìn thấy hư ảnh của ba người Julla khi còn sống, bạo loạn xãy ra tại đây cùng tình huống mất mạng.
Ba người giãy dụa, Julla bị trói, hiện trường không chỉ có một người.
Hiển nhiên, cho dù bị mù cũng có thể nhìn ra điều này tuyệt nhiên không phải tự sát mà là một hồi hành hạ tàn bạo cực điểm đến chết!
Hắn chậm rãi bước chân đến gần một chít, quay đầu nhìn qua bốn phía, từ mùi hôi thi thể quen thuộc, thời gian tử vong của ba người bọn họ tuyệt nhiên không phải một hai ngày ở nơi này, ít nhất đã hơn nửa tháng.
Hôm nay là trung kỳ của mùa tuyết đen, nhiệt độ cực kỳ thấp nhưng vẫn có thể nghe được mùi thối nồng đặc như vậy thì có thể thấy được sớm đã chết từ lâu.
Là ai giết?
Đôi mắt Đỗ Địch An trống rỗng, không có sát khí cũng như nộ khí mà là một loại tĩnh mịch.
- Thối chết đi được, đi thôi, khiến ta đến bữa sáng cũng không muốn ăn.
Lúc này, bên ngoài cửa truyền đến âm thanh đội trưởng cùng tiếng bước chân.
Đỗ Địch An chậm rãi quay đầu, nhìn hai người bên ngoài rời đi qua khe hở cửa sổ, thanh niên lúc trước kéo ba thi thể đi phía sau, nói với đội trưởng trước mặt:
- Đội trưởng, đây là báo thù chứ gì, chết thảm như vậy thì vì sao lại nói là tự sát?
- Câm miệng ngươi đi, nhiều lời như vậy!
Đội trưởng phía trước tức giận nói:
- Đây là việc của bên trên, bên trên nói tự sát thì chính là tự sát, ngươi là thần quan hay bọn hắn là thần quan? Chúng ta chỉ làm việc là được rồi, muốn tăng lên hai cấp thì ngươi ít nói lại đi, rất nhiều chuyện phải học cách mắt nhắm mắt mở, nếu không đời này ngươi cũng chỉ có thể làm người khiêng thi.
- Mắt nhắm mắt mở? Đội trưởng, ngươi nói đây là một cái án oan?
- Còn hỏi nữa, muốn bị đánh đúng không?
- Đúng, không hỏi nữa.
Hai người bỏ thi lên xe, sau đó lái xe rời đi.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua, thù hồi ánh mắt, thân ảnh hơi tháng qua rồi biến mất trong phòng khách.
Sau một khắc, thân ảnh của hắn xuất hiện ở cạnh trang viên số 73, gõ cửa.
Cửa mở ra, một tráng hán to lớn thô kệch từ bên trong đi ra, liếc mắt thấy Đỗ Địch An:
- Tìm ai?
- Nghe nói người nhà bên cạnh nơi này đã xãy ra chuyện, ngươi có biết nó xãy ra khi nào không?
Đỗ Địch An hỏi, ép tiếng khàn khàn.
Tráng hán nghe xong, sắc mặt trầm xuống:
- Liên quan gì đến ngươi!
Nói xong liền đóng cửa lại, nhưng không thể đóng được.
Đỗ Địch An đưa tay chống cửa, hai mắt đen sâu bắn ra hai đạo hàn quang sát ý, thấy toàn thân tráng hán run rẩy, chỉ cảm thấy không khí bỗng nhiên hạ hơn mười mấy độ, lạnh đến phát run.
- Nói những thứ ngươi biết cho ta.
Đỗ Địch An nói ra từng chữ.
Tráng hán nuốt nước bọt, cảm giác như có một thanh Tử Vong Liêm Đao đặt trên cổ, hắn run giọng nói:
- Ta, ta thật sự không biết rõ lắm, ta chỉ biết là buổi tối của nửa tháng trước, lúc ấy trời mưa, hình như có một đám người đi tới trong nhà này, buổi tối hôm ấy đã nghe được tiếng kêu thảm thiết rất lớn, sau đó một đoạn thời gian rất dài đều không thấy người nhà này xuất hiện, mãi cho đến gần đây có người đi qua nghe được mùi thi thể mới thông báo cho sở thẩm phán, lúc người của sở thẩm phán chạy đến điều tra thì ta mới biết được, người của nhà này đều đã uống thuốc độc tự sát.
- Nửa tháng trước…..
Suy nghĩ của Đỗ Địch An lưu chuyển, chợt nhớ tới một chuyện, khóe miệng hắn khẽ run nhẹ, nửa tháng trước hắn đi tìm Julla xem bệnh cho mình.
Hắn trầm mặc, sau một lúc lâu mới chẫm rãi xoay người nói:
- Không được nói cho bất kỳ kẻ nào là ta đã hỏi ngươi, nếu không, cả nhà ngươi cũng sẽ uống thuốc độc tự sát!
Tráng hán sợ tới mức hai chân run lên, hắn nhìn ra trong ánh mắt Đỗ Địch An không phải nói giỡn, run giọng nói:
- Ta, ta sẽ không nói lung tung.
Đỗ địch An nhìn thoáng qua phương hướng mà xe ngựa lúc trước rời đi, thân ảnh lóe lên, sau đó biến mất như ảo ảnh.
Tráng hán thấy một màn như vậy, sợ tới mức suýt nữa kêu lên một tiếng, đưa tay che miệng không dám phát ra âm thanh, vội vàng đóng cửa lại, hạ quyết tâm muốn lập tức dọn nhà ra khỏi nơi nguy hiểm này.
Cũng không lâu sau, Đỗ Địch An liền truy tung ra xa ngựa lúc trước.
Do trên xe có kéo theo thi thể nên xe ngựa không đi vào khu phố mà chạy ra con đường đến vùng ngoại thành vắng vẻ, lúc này bầu trời đang có tuyết rơi, con đường nhỏ vốn yên lặng nay càng thêm hoang tàn, xe ngựa chạy nhanh phát ra âm thanh két két như thể khô lâu đang nhấm nuốt đồ vật.
Đỗ Địch An đi ở phía xa xa, rất nhanh, hắn hiểu được hai người này muốn kéo thi thể vợ chồng Julla đến nơi nào.
Hơn mười phút sau, xe ngựa đi đến trước một núi tuyết cao ngất, phía dưới sườn núi đều là màu tuyết đen đọng lại, đỉnh núi là màu nâu của đá, không có ngọn cỏ nào.
Nơi này là một trong tam đại núi lửa của khu Ngoại bích, núi lửa Shiva, cũng là nơi hỏa táng tự nhiên của khu buôn bán.
Ở khu buôn bán, tất đất đất vàng, đất nghĩa trang đắt đỏ, đa số người bình thường đều mua không nổi cũng không dám làm bẩn trên đất nhà nước, vì vậy mới hỏa táng thi thể thân nhân trong núi lửa Shiva, trong cổ ngữ thì ‘Shiva’ có nghĩa là ‘Thiên đường’, là sự ký thác của mọi người.
Chẳng mấy chốc, cỗ xe ngựa đã đến bên ngoài núi lửa Shiva, hai gã kỵ sĩ khiêng ba thi thể lên núi lửa.
Đỗ Địch An đi theo giống như u linh.
Hai người khiêng đi được một nửa thì thấy hơi mệt, đội trưởng kỵ sĩ quay đầu lại nhìn, nghĩ nghĩ rồi nói:
- Được rồi, chúng ta hãy tìm hồ dung nham gần đây mà chôn cất đi.
Chung quanh hồ dung nham cắm đầy mấy phiến đá mộ bia, cong vẹo.
Đội trưởng kỵ sĩ nói:
- Thả ở đây đi.
Thanh niên kỵ sĩ nghe lời, vứt thi thể vào bên trong.
Đỗ Địch An nấp trong bóng tối quan sát, đôi mắt lạnh như băng, ngón tay nắm lại thành quyền nhưng hắn không động thủ, với sức lực của hắn mà muốn đánh giết hai người này cũng không cần tốn quá nhiều sức, nhưng hai người này chết đi sẽ bị điều tra, lúc đó thân phận của hắn cũng sẽ bạo lộ, tất cả đều sẽ chấm dứt.
Hắn tức đến run rẫy nhưng phải nhịn xuống, đây là loại tâm tình gì chứ?
Có bao nhiêu sự tức giận mà có thể được kịp thời phóng thích?
Có bao nhiêu uất ức chuyển thành ý hận thâm trầm?
Khẽ đảo mắt, ba thi thể đã chậm rãi chảy vào trong hồ dung nham, nhưng không chìm xuống, dường như đáy của hồ dung nham cũng rất cạn.
- Đi thôi đi thôi, nóng chết ta rồi.
Đội trưởng kỵ sĩ phất phất tay, quay người rời đi.
Thanh niên kỵ sĩ nhìn thoáng qua thi thể đang chầm chậm chìm xuống, sau đó cũng rời đi.
Lúc hai người vừa rời khỏi phiến dung nham, một đạo thân ảnh xuất hiện bên cạnh Nham Tương Trì, rất nhanh mang ba thi thể bên trong Nham Tương Trì ra bên ngoài, phía dưới thi thể đã cháy, có nhiều chỗ bị bỏng ăn mòn.
Đỗ Địch An chậm rãi mở ba thi thể làm lộ ra ba gương mặt, tất cả đều trừng mắt nhìn chằm chằm vào bầu trời xa xăm một cách vô thức, dường như nghĩ đến một đáp án.
Đỗ Địch An nhìn qua gương mặt cứng ngắc của Julla, ngón tay nắm chặt đến mức đâm vào lòng bàn tay, hắn cắn chặt răng, chậm rãi quỳ gối bên nàng, nhiệt độ trên mặt đất cực kỳ cao nhưng hắn không hề phát giác, trong đầu hiện ra rất nhiều hình ảnh, hình ảnh đầu tiên cũng là thời điểm hội tụ vận mệnh của bọn họ, trong rất nhiều những gia đình nhận nuôi, hắn đã chọn trúng nàng.
Mà nàng cũng đã chọn trúng hắn.
Sống lại trong băng giá, gương mặt duy nhất mang lại cho hắn sự ôn hòa giờ phút này lại vặn vẹo hoảng sợ mà cứng ngắc trước mặt hắn.
Hắn muốn khóc nhưng lại không thể khóc.
Tựa như một khắc trước đã lưu qua.
Lại như tâm hắn đã sớm đông lại, không cách nào thể hiện ra biểu lộ cùng phản ứng bi thương.
Đây là sự bi ai gì kia chứ?
Hắn im lặng nhìn, chậm rãi đưa tay xoa hai mắt của nàng, chậm rãi dập đầu xuống.
Hắn vốn tưởng rằng đón bọn họ vào khu buôn bán, sau đó cho bọn họ một căn phòng nhỏ liền sẽ trả hết nợ ân tình, cũng có thể để bọn họ rời xa mình, rời xa nguy hiểm, nhưng cuối cùng vẫn là vì hắn mà bị liên lụy.
Có một thứ mà có phải vĩnh viễn sẽ không rõ ràng?
Hắn chậm rãi đứng lên, nâng thi thể ba người rời khỏi nơi này.
Một lát sau, hắn đi đến mọt chỗ nhỏ trong khu rừng rậm cách núi lửa Shiva không xa, hắn tách một nhánh cây dựng lên đài cao, dùng đá nhóm lửa hỏa táng thi thể ba người. Đợi sau khi hỏa táng, hắn cởi y phục của mình bọc tro cốt lại, vác trên lưng và quay người rời khỏi nơi này.
- Các ngươi sẽ không phải chết oan uổng.
- Bất cứ thương tổn gì mà bọn hắn đã gây ra cho các ngươi, bọn hắn sẽ phải trả giá gấp trăm nghìn lần!
- Tất cả mọi người đều sẽ phải dập đầu với các ngươi, mà chôn cùng!
Đỗ Địch An bước ra khỏi rừng rậm, bông tuyết màu đen rơi xuống trên vai hắn, đôi mắt Đỗ Địch An lại càng đen trầm hơn cả tuyết đen.