← Quay lại trang sách

Chương 526 Vương Giả Chi Tâm

Thoáng chốc đã hai ngày trôi qua.

Khu Ngoại bích vẫn nhu mọi khi, bên ngoài tĩnh lặng, bên trong lại âm thầm tranh đấu mãnh liệt.

Trải qua biểu quyết bỏ phiếu, khu thứ 9 cuối cùng vẫn lựa chọn khai chiến cùng khu thứ 8 để đoạt lại phân bộ số 13 bị cướp, do Tumako đích thân dẫn đội, những xung đột như vậy thường xuất hiện giữa các đại khu, nhất là những đại khu có nguồn tài nguyên liền nhau, hoặc mà liên hợp, hoặc là ma sát với nhau là điều không thể tránh khỏi.

Vào thời điểm trùng kiến của phân bộ số 13, trong phòng luyện kim ở nơi cao nhất của tổng bộ khu thứ 9, Đỗ Địch An đã hoàn toàn chuyên tâm trong phòng luyện kim để nghiên cứu Thần Thuật mới của mình, trước khi Thần Thuật mới được chế tạo hoàn thành, hắn đã quyết định không để ý tới tất cả sự vụ của khu thứ 9, cho dù là được lợi hay tổn thất, cho dù địa bàn bị thâu tóm cũng không liên quan gì đến hắn!

Lúc trước vừa mới lên nhận chức, hắn đã không muốn quản nhiều đến sự tình khu thứ 9 để tránh phân tán tinh lực của mình. Dù sao khu thứ 9 có tốt đến đâu thì cũng chỉ làm việc cho Tu đạo viện và Quang Minh giáo đình. Nhưng Thần Thuật mới thì khác, đây là đồ của hắn. Hơn nữa, lần này nghiên cứu chế tạo Thần Thuật mới cũng chính là lợi khí mạnh nhất trong tay hắn, đợi đến lúc thành hình thì hắn liền có thể báo thù thay vợ chồng Julla, cũng chính thức là thời điểm hắn mưu đồ đả đảo nội bích, đánh vỡ gông xiềng thống trị!

Nếu chỉ có một người thành Vương, hà tất lại không phải chính mình?

Ở một đại điện u ám trong lòng đất.

- Đã hai ngày trôi qua, bọn hắn vẫn không có động tĩnh gì sao?

Một thân ảnh đeo mặt nạ ác quỷ màu trắng khàn khàn nói, tiếng nói dường như khiến người khác không nhịn được mà nổi da gà.

Một thân ảnh thướt tha buột một bịt mắt màu đen quỳ trước mặt hắn, thấp giọng nói:

- Chấp Pháp Sứ vẫn luôn theo dõi bọn hắn, không có ai liên lạc với bọn họ ngoại trừ những đồng nghiệp bình thường.

Thân ảnh đeo mặt nạ ác quỷ trắng khẽ ngẩng đầu, trong đôi mắt thâm túy lộ ra ít sắc lạnh nói:

- Xem ra vị trưởng lão mới nhận chức này thực sự không phải vị thiên tài thần sứ biến mất kia, hừ, đám lão già của Tu đạo viện lần lại yêu thích tài năng đến vậy sao?

Thân ảnh thướt tha cúi đầu không nói.

- Đi đi, xử lý sạch sẽ, đừng lưu lại dấu vết gì.

Thân ảnh đeo mặt nạ ác quỷ trắng hờ hững nói.

Thân ảnh thướt tha cung kính đáp:

- Vâng.

...

...

Thùng thùng!

Đỗ Địch An đang khắc họa một bản vẽ linh kiện, bên ngoài phòng luyện kim đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

Hắn nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua, đồng tử tập trung lập tức thẩm thấu đến bên ngoài cánh cửa nhìn thấy hình dáng nhiệt lượng con người, theo nồng độ nhiệt lượng thì là Noyes, hắn buông lỏng bút, đứng dậy vặn mở cánh cửa.

- Đại nhân.

Noyes nhìn thấy Đỗ Địch An đầu tóc rối bời, giật mình nói:

- Hai vị thẩm phám mà ngài bảo ta theo dõi kia, hôm nay đã bị kẻ khác giết.

Đôi mắt Đỗ Địch An nhắm lại:

- Người giết bọn hắn, ngươi đã điều tra đến chưa?

- Người giết bọn hắn là hai tên đeo mặt nạ, ta theo dõi bọn hắn liền phát hiện bọn hắn đi vào một trang viên trong Tân Phổ trấn, nhưng rất lâu vẫn không đi ra, ta đoán nơi đó có thể giống với chúng ta, phía dưới trang viên là nơi của Hắc Ám giáo đình.

Noyes nhanh chóng nói.

- Tân Phổ trấn...

Lồng ngực Đỗ Địch An hơi phập phồng, trong đôi mắt hiện lên sát ý cực điểm:

- Là địa bàn của Minh Vương.

Noyes khẽ giật mình.

Đỗ Địch An lập tức thu sát ý đáy mắt, biến hóa lớn này khiến Noyes sợ run, Đỗ Địch An lạnh như băng mà nói:

- Không cần theo dõi nữa để tránh đánh rắn động cỏ, sau này tất cả hội nghị của khu thứ 9 ngươi tham gia cùng Mắt Ưng, ghi chép nội dung hội nghị, nếu di chuyển của khu thứ 9 có liên quan đến bọn Kacheek cùng tập đoàn Tân Thế thì lập tức báo cáo cho ta.

- Ta biết rồi.

Noyes khẽ gật đầu, trên mặt có một tia kính sợ.

Đỗ Địch An quay người đóng cửa lại.

Ban đêm.

Đỗ Địch An đi ra từ phòng luyện kim với đôi mắt mệt mỏi, hắn đi tới phòng làm việc của mình, lấy một chai rượu vang đỏ của Queri cất phía sau tường, bật nắp chai và uống một phần.

Sau khi nhìn thấy rượu này, hắn liền muốn dùng rượu để thay thế đồ ăn cần nhiệt lượng cao lúc trước, kết quả khiến hắn bất ngờ chính là rượu này thực sự có tác dụng, có thể giảm bớt cơ hàn của thân thể hắn, điều đáng tiếc duy nhất là dễ say.

- Bảo Mắt Ưng gọi người đi lấy một chút rượu để ấm thân....

Đỗ Địch An đặt lại rượu đỏ, tuy tươi đẹp nhưng độ ấm vẫn kém một chút.

Hắn thay đổi một bộ hành phục màu đen, bên ngoài khoác một chiếc âu phục cực kỳ tinh tế, buộc một chủy thủy bên cạnh chân, rút ra một phần tư liệu bên trong ngăn kéo, sau khi xác nhận không sai liền rời khỏi văn phòng.

- Đại nhân.

Mắt Ưng lên lầu, nhìn thấy Đỗ Địch An ra ngoài liền kinh ngạc nói:

- Đại nhân, đây là?

- Đi một yến tiệc bên ngoài.

Đỗ Địch An điều chỉnh một cái nơ rồi hỏi:

- Thế nào?

Mắt Ưng nhìn thoáng qua, cười nói:

- Vừa vặn.

Đỗ Địch An gật đầu, trực tiếp rời khỏi.

Mắt Ưng há hốc mồm, cuối cùng cười khổ một tiếng, trưởng lão ở những khu khác bên cạnh đều có ít nhất một người cấp bậc kỵ sĩ trưởng để bảo hộ, người âm thầm càng không biết bao nhiêu, còn vị này nhà mình lại trước sau đều độc vãng, đến người nhà cũng không tìm thấy tung tích của hắn.

Nhưng cũng may thực lực của vị chủ tử này mạnh, so với chính mình còn mạnh hơn mấy phần, không ai có thể bảo vệ được hắn.

Trong bóng đêm.

Đỗ Địch An rời khỏi trang viên, nhanh chóng lẻn vào ngõ tối của khu phố mà rời khỏi nơi này. Hắn đi vòng quanh hơn mười con phố, cởi từng chiếc áo khoác trong quá trình, cà vạt nơ tinh tế cùng đồ vét đều được ném vào thùng rác dơ bẩn trong ngõ nhỏ, bên trong chứa đầy đồ ăn thừa tản ra mùi thiu thối, cho dù có người tìm được quần áo này cũng không cách nào nghe được mùi vị trước kia.

Vèo!

Đỗ Địch An nhanh chóng rời khỏi khu vực phồn hoa và đến trước Hoàng Kim vách tường, tại thời điểm này, Hoàng Kim vách tường dưới sự tu bổ nên sớm đã khôi phục như lúc ban đầu, hơn nữa còn kiêng cố hơn rất nhiều.

Những binh sĩ tuần tra qua lại trên bức tường, dã nhân vẫn chiếm giữ Hồng Phong sơn mạch khiến cho quân bộ phòng giữ tại nơi này không dám có chút thư giãn.

Đỗ Địch An nhìn thoáng qua, hắn không có xông vào mà quay người đi vòng đến chỗ Cự bích, người ở biên giới Cự bích thưa thớt, càng tới gần Cự bích, phóng xạ càng vượt mức nên vùng này cơ hồ không có người ở lại.

Đỗ Địch An cởi áo, đôi cánh trên lưng giãn ra hình dạng từ trên da thịt trong suốt sắc nhọn như đao, từ từ bay lên trời dưới khống chế của hắn.

Đợi sau khi bay lên Cự bích, qua khỏi phạm vị thủ vệ của Hoàng Kim vách tường, hắn mới lần nữa hạ xuống và đi vào vùng ngoại thành bên ngoài Hoàng Kim vách tường, nơi đây đã từng là lãnh thổ của Ngoại Bích, các thị trấn phân bố khắp nơi nhưng hôm nay lại hoang tàn vắng vẻ, tất cả thôn trấn đều vắng tanh, chỉ còn lại một ốc xá đứng lặng trong đêm tối, âm trầm đáng sợ.

Đỗ Địch An xuyên thẳng qua những hương trấn hoang phế này, tiến thẳng về Hồng Phong sơn mạch.

Bên cạnh vách núi.

Yvette đang ngồi bên rìa vách đá, âm thanh ầm ầm của thác nước bên tai cô là vô tận, vì vậy rất dễ bị bỏ qua. Nàng nhìn chằm chằm vào đêm sao mờ nhạt trong âm thanh ầm ầm, có hơi xuất thần.

Dưới sự hiệp trợ của Gladly, nàng đã nhập cư trái phép vào Hoàng Kim vách tường. Nhưng chỉ không nhìn thấy trong thời gian ngắn ngủi mà quê hương cùng người trong tộc đã đột nhiên trở nên có chút lạ lẫm, nhất là mấy vị huynh đệ tỷ muội của nàng, trước kia luôn cùng nhau chơi đùa, luyện kiếm cưỡi ngựa bắn cung, nhưng hôm nay nhìn thấy nàng lại tránh xa, như thể trên người nàng nhiễm dịch hạch và có thể lây lan bất cứ lúc nào.

Điều này làm nàng hơi cô độc.

Nàng biết rõ những người này đang băn khoăn cái gì, nàng bì bắt rồi lại bình an vô sự mà trở lại, căn bản không thể lý giải!

Tuy nàng đã giải thích nguyên nhân với phụ thân nhưng nàng lại có cảm giác phụ thân cũng không tin tưởng nàng.

- Ta không phải gian tế, cho dù bọn hắn không tin nhưng ta tự biết rõ!

Trong lòng Yvette nói thầm:

- Chỉ cần ta không làm sự tình gian tế, thời gian qua lâu, bọn hắn dĩ nhiên sẽ tin tưởng ta không phải!

Trong lúc nàng âm thầm hạ quyết tâm, cũng không chú ý tới thác nước bên cạnh đột nhiên có một đạo thân ảnh im ắng lướt tới, dường như không hề phát ra tiếng vang nào, nhẹ nhàng chậm rãi đi tới.