← Quay lại trang sách

Chương 531 Hoang Khu

Đáng tiếc, gần đây không có thông đạo cự bích nào, chi bằng nghĩ cách để thuê, có thể để bọn Kacheek săn giết toàn bộ ma vật này mới có thể chế tạo ra một khối trang bị Cao cấp.

Trong lòng Đỗ Địch An thầm suy nghĩ, những ma vật dữ tợn khát máu này trong mắt hắn đều là tài liệu ở khắp nơi, chỉ tiếc tinh lực hắn có hạn, không có thời gian tự mình săn bắn.

Lúc trong lòng cảm thấy tiếc nuối, hắn đột nhiên kịp phản ứng, không khỏi lắc đầu cười khổ:

- Bệnh Thập Hoang giả lại tái phát, cho dù là tứ chi của Truyền kỳ ma vật chế tạo ra Truyền Kỳ trang bị thì cũng cần cường giả mới có thể phát huy tác dụng, trang bị cường thịnh trở lại. Nếu công nghệ di truyền của thế giới này tiên tiến thì tốt rồi, chỉ cần chế tạo ra một đám súng ống đạn pháo, xây dựng lực lượng vũ khí nóng thì có thể tùy tiện đả đảo khu thống trị của Nội bích.

Nghĩ đến đây, hắn thở dài.

Tưởng tượng rất hoàn hảo nhưng sự thật cũng rất vô tình.

- Để ngươi đợi lâu rồi, sao lại thở dài?

Đột nhiên, một đạo âm thanh cười mỉm truyền đến.

Đỗ Địch An liền giật mình ngẩng đầu nhìn, không phải Helisha thì có thể là ai được. Nàng mặc một thân lụa mỏng xanh mơn mởn, giày cao gót, trên cổ đeo một vòng cổ bảo thạch xanh thẳm, trên cổ tay cũng có hai chuỗi vòng tay, làn da trắng nõn xinh đẹp.

Nhìn thấy cách ăn mặc này, Đỗ Địch An giật mình:

- Ngươi đây là?

Helisha cười hì hì:

- Hẹn hò với ngươi nha!

Trong lòng Đỗ Địch An đập mạnh một cú.

- Đùa thôi.

Helisha nhìn thấy bộ dạng ngây người của Đỗ Địch An liền bật cười như hoa, trên gương mặt có một vệt đỏ nhạt nói:

- Nhưng đây thật sự là lần đầu tiên ta gặp mặt một mình cùng với nam hài khác, ừm, ngoại trừ lần còn bé kia.

Nói xong liền nghịch ngợm mở to hai mắt.

Đỗ Địch An kịp phản ứng, nghe được nàng nói nửa câu sau không khỏi hồi tưởng lại bộ dáng lúc hai người tay trong tay ở cô nhi viện, trong lòng hơi động nhìn qua ánh mắt sáng long lanh của nàng, chân thành nói:

- Lần đó, thật sự muốn cảm ơn ngươi!

Helisha nghịch ngợm nói:

- Một lần nào?

- Chính là lần còn bé kia.

Helisha quệt mồn đáp:

- Ta còn tưởng rằng ngươi nói lần trước đây.

Đỗ Địch An mỉm cười nói:

- Lần trước cũng muốn cám ơn ngươi.

- Hừ, cái này cũng không khác lắm!

Helisha lộ vẻ hài lòng, quay đầu nhìn thoáng bôn phía, nói:

- Khó được một lần đến ngoài Cự bích, chúng ta đi dạo khắp nơi không?

Đỗ Địch An thấy bộ dáng tùy ý của nàng, dường như xem nơi này thành hoa viên vậy, không khỏi cười khổ, nhưng cũng biết với thực lực của nàng thì nơi này cũng xem như hoa viên không hề có sự uy hiếp liền nói ngay:

- Được, nhưng ngươi ăn mặc như vậy, nếu lát nữa gặp ma vật mà đánh nhau chỉ sợ bất tiện.

Helisha nháy mắt, nhẹ nhàng nói:

- Vậy ngươi bảo hộ ta.

Đỗ Địch An khẽ giật mình.

Helisha cười nói:

- Đi thôi!

Đỗ Địch An phục hồi tinh thần lại, tuy đã bình tĩnh nhưng trong lòng có ít gợn sóng, không khỏi nhìn nàng một cái.

Helisha mang váy nhảy lên bãi cỏ, động tác nhẹ nhàng, sau khi nhảy đến hơn mười thước bên ngoài hòn đá, thấy Đỗ Địch An không theo tới mới quay đầu ngoắc lại nói:

- Nhanh lên nào!

Đỗ Địch An kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo.

Hắn có chiến giáp bảo hộ, trực tiếp đi qua trong đám cỏ, không thèm để ý những cỏ dại sắc nhọn như răng cưa này.

- Ngươi mặc mỏng như vậy, không sợ phóng xạ sao?

Sau khi đuổi theo nàng, Đỗ Địch An không khỏi hỏi.

Helisha cười hì hì, giương cổ tay, nói:

- Đây là sao băng thạch, có thể xua tán phóng xạ xung quanh thân thể có nên không cần lo lắng. Hơn nữa chúng ta chỉ ở trong khu phóng xạ thấp chơi đùa, không đến hoang khu bên ngoài, cho dù không có sao băng thạch, với thân thể của ta cũng không cần để ý chút phóng xạ đó.

Nghe vậy, Đỗ Địch An không khỏi nhìn thoáng qua Sao băng thạch trên tay nàng, đây là một thạch trong suốt như thủy tinh, càng không giống với kim cương, bên trong dường như có mang quang sắc trắng lưu động, nhìn kỹ tựa như vô số tơ mỏng màu trắng du động, cô cùng linh tính.

- Sao băng thạch này chỉ có ở khu Nội bích mới có bán sao?

Trong lòng Đỗ Địch An hiếu kỳ, nói:

- Ngươi nói hoang khu ở đâu? Chúng ta ở đây vẫn là khu phóng xạ thấp sao?

Theo hắn, phóng xạ tại đây đã đậm đến mức dọa người, mặc dù khu phóng xạ mà dã nhân sinh tồn trong Cự bích đối với hắn đều có ảnh hưởng nhất định, không thể ở lại lâu dài nếu không thân thể sẽ ảnh hưởng bởi phóng xạ mà biến hình, trị số phóng xạ trong thân thể cũng sẽ cao lên kịch liệt, nhưng từ miệng Helisha, nơi này lại chỉ là khu phóng xạ thấp, vậy ở nơi sâu kia thì đến áo giáp đều không thể chống cự?

- Sao băng thạch này là hàng không bán.

Helisha cười hì hì nói:

- Chỉ có thế lực như Long tộc chúng ta mới có thể đạt được, bên ngoài thị trường thì cho dù ngươi có nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được. Về phần hoang khu, nó cách nơi này rất xa, tối thiểu cần nửa ngày và ven đường không được bị những ma vật khác trì hoãn thời gian.

Trong lòng Đỗ Địch An khẽ động, nói:

- Nói như vậy, ma vật ở hoang khu so với tại đây càng mạnh hơn một ít?

- Đó là đương nhiên.

Helisha không cần nghĩ ngợi mà nói:

- Nhưng không phải “mạnh hơn một ít” mà là mạnh hơn rất nhiều, mặc dù là ta cũng không muốn chạy tới nơi đó, quá nguy hiểm.

Trong mắt Đỗ Địch An hiện lên ít ngưng tụ, với thực lực của Helisha mà cũng không dám tùy tiện, vậy ma vật nơi đó mạnh đến không thể tưởng tượng.

- Đang suy nghĩ gì đấy?

Helisha nhìn thấy biểu lộ của Đỗ Địch An, mỉm cười nói.

Đỗ Địch An nhìn nàng, trầm mặc một cái, chậm rãi nói:

- Ta suy nghĩ những ma vật này nhiều như vậy, mạnh như vậy, muốn mạt sát bọn chúng, xác thực hơi khó.

Helisha sững sờ, lập tức bật cười nói:

- Hơi khó? Việc này căn bản là không thể! Ngươi lại muốn tiêu diệt tất cả bọn chúng? Loại chuyện này ta cũng không dám nghĩ, quá khó khăn, người là không biết những ma vật nay đáng sợ đến cỡ nào, mặc dù là ta cũng sẽ tùy tiện bị ăn tươi, thậm chí là cự bích Slyvia của chúng ta cũng không thể ngăn cản sức mạnh của những ma vật kia!

Đỗ Địch An quay đầu nhìn thoáng qua Cự bích cao ngất sau lưng, thấp giọng tự nói:

- Cự bích này, hủy cũng thế.

- Cái gì?

Helisha không kịp phản ứng.

Đỗ Địch An khẽ lắc đầu:

- Không có gì.

Trong mắt Helisha hiện lên một tia cổ quái, nhìn hai mắt hắn đột nhiên nghĩ đến gì đó, biểu lộ duy chuyển, lộ ra vui cười lúc trước, nói:

- Không nói những thứ này, hôm nay chúng ta đi dạo khắp nơi đi, khó được vụng trộm tới một lần, nghe nói bên ngoài nơi này là phế tích, là vị trí sinh hoạt của nhân loại ba trăm năm trước, trải rộng khắp nơi trên thế giới mà không câu nệ trong Cự bích, ngươi nói thành thị của ba trăm năm trước là dạng gì?