← Quay lại trang sách

Chương 535 Cho Ngươi

Nghĩ đến những điều này, hắn hơi xuất thần.

Lấy được Ma Ngân có thể trở nên mạnh mẽ, nhưng đồng thời trở nên mạnh mẽ sẽ rất ít lưu ý đến những cái đã mất đi.

– Ngươi làm sao vậy?

Helisha kinh ngạc mà nhìn Đỗ Địch An, chẳng lẽ là mình nói quá nhiều, đả kích đến hắn sao?

Đỗ Địch An phục hồi tinh thần lại, tâm tình đột nhiên hơi sa sút, hắn khẽ lắc đầu, nói:

– Không có gì, chỉ là cảm thấy rất giật mình, nhân loại chúng ta rõ ràng có thể mạnh như vậy!

Nói đến đây, khóe miệng hơi khẽ động một cái.

Helisha thầm nghĩ quả nhiên, bất quá cảm thấy một chút quái dị, trong lời nói của Đỗ Địch An, nàng tựa hồ nghe ra một chút hương vị tự giễu.

– Trước kia ngươi nói phấn Thần Trùng là cái gì?

Đỗ Địch An đã thu hồi suy nghĩ, tiếp tục dò hỏi, về sự việc phần tiến hóa, hắn đặt ở đáy lòng, không muốn nghĩ nhiều hơn nữa, bởi vì hắn biết rõ, nghĩ nhiều hơn nữa cũng là phí công vô dụng, bởi vì trong thế giới này, nếu như không có Ma Ngân mang đến sức mạnh, bất cứ lúc nào cũng sẽ tử vong.

Không mong sinh tồn, chỉ cầu còn sống, hình như đã không có lựa chọn giữ lại.

Helisha hì hì cười, nói:

– Ngươi có phải đang suy nghĩ hay không, phấn Thần Trùng là bột phấn Thần Trùng mài nhỏ? Lúc trước lần đầu tiên ta nghe được, cũng cho rằng là như thế này, về sau mới biết được căn bản không phải, ngươi đoán là cái gì?

Đỗ Địch An thấy nàng hào hứng bừng bừng mà hỏi, nghĩ một chút rồi nói:

– Không phải là phân chứ?

– Làm sao ngươi biết?

Helisha giật mình mà nhìn hắn.

Đỗ Địch An tức cười, cười khổ nói:

– Tên gọi rất rất khác biệt.

Helisha khanh khách một tiếng, nói:

– Thực sự.

– Thần Trùng kia là cái gì?

Đỗ Địch An tiếp tục hỏi.

Helisha cười hì hì nói:

– Thần Trùng chính là một loại côn trùng, bởi vì phân của nó sẽ khiến rất nhiều ma vật đáng sợ chán ghét, cho nên gọi nó là Thần Trùng.

– Thì ra là thế.

Đỗ Địch An hiểu được, côn trùng như vậy, hơn phân nửa cũng chỉ có ở khu nội bích có, hơn nữa nắm giữ trong tay thế lực lớn, hắn kéo chủ đề lúc trước về, nói:

– Ngươi nói vị chị gái kia của ngươi có thể một mình đấu với tất cả cao thủ của tu đạo viện, nói như vậy, tu đạo viện chắc chắn rất e sợ Long tộc các ngưoi phải không?

Helisha khẽ lắc đầu:

– Hoàn toàn trái lại, nếu như không có gì cần thiết, Long tộc chúng ra không nguyện ý trêu chọc tu đạo viện lắm, cao thủ của tu đạo viện này mặc dù không mạnh lắm nhưng nội tình bọn hắn thâm hậu, thuộc về thế lực độc lập, không thuộc quản lý của bệ hạ, gia tộc thú ma của chúng ta và tu đạo viện không xâm phạm lẫn nhau, chẳng qua nếu như bọn hắn chủ động trêu chọc đến thì chúng ta cũng không phải dễ trêu.

Đỗ Địch An ngơ ngẩn, không khỏi hỏi:

– Bọn hắn cao thủ không nhiều lắm, có năng lực gì mà không quy thuộc quản lý của bệ hạ?

Helisha lắc đầu:

– Cái này nói rất dài dòng, về sau có thời gian rồi nói sau, có một số việc ngươi không phải thành viên của Long tộc chúng ta, không nói cho ngươi được, hi vọng ngươi thứ lỗi, dù sao có một số việc liên quan đến chuyện riêng tư, mặc dù là ta, cũng là sau khi trở thành Khai Hoang Giả mới biết.

Nói đến đây, trên mặt có một ít áy náy.

Đỗ Địch An tỉnh ngộ lại, vội nói:

– Không có gì, là do ta hỏi nhiều.

Nói đồng thời, trong lòng không khỏi âm thầm kinh hãi, đầm nước tu đạo viện này, hình như sâu hơn so với tưởng tượng của mình.

– Ngươi không tức giận thì tốt.

Helisha vụng trộm nhìn hắn một cái, thấy hắn không có tức giận, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

– Như thế nào lại giận dữ với ngươi, ngươi có nổi khổ tâm riêng của ngươi, là do ta hỏi nhiều.

Đỗ Địch An mỉm cười, ngược lại tiếp tục hỏi:

– Ngươi lúc trước nói gia tộc tam đại thú ma, trừ Long tộc bọn ngươi ra, còn có hai gia tộc đại thú ma là gia tộc nào?

– Trừ Long tộc chúng ta ra, hai tộc kia theo thứ tự là Dực Tộc và Nham tộc!

Helisha nhìn thấy hắn lộ ra nụ cười, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng hở ra một vệt cười mỉm nói:

– Gia tộc tam đại thú ma chúng ta, do bệ hạ ra lệnh, thủ vững Cự Bích. Dực Tộc chưởng quản trị an trên bầu trời, Long tộc chúng ta chưởng quản trị an lục địa, Nham tộc chưởng quản nguy hiểm ẩn nấu trong lòng đất, ví dụ như có một số ma vật cường hãn, đào đất trộm vào trong Cự Bích, nếu như tạo ra hỗn loạn và thương vong, muốn truy cứu thì truy cứu đến Nham tộc.

– Thì ra là thế.

Đỗ Địch An tỉnh ngộ ra, khó trách bên ngoài có không ít ma vật chui qua đất nhưng không thấy có con nào trượt vào đến khu nội bích, hơn phân nửa là chúng nó vừa mới chui vào đã bị người của Nham tộc đánh gục rồi.

– Ngươi lúc trước nói thức tỉnh sức mạnh huyết mạch là cái gì, thuận tiện nói luôn được không?

Đỗ Địch An tiếp tục hỏi.

Helisha có chút khó khăn, nói:

– Cái này... Ta chỉ có thể nói đơn giản một chút, sức mạnh huyết mạch là sức mạnh mà gia tộc thú ma chúng ta chỉ mỗi người đó có, giống Long tộc chúng ta, từng người chính thống huyết mạch sinh ra, trong thân thể đều có sẵn sức mạnh như vậy, chỉ là một số có thể thức tỉnh, một số lại ẩn núp cả đời! Nhưng mà thức tỉnh dù sao cũng chỉ là số ít, trong 1000 người cũng chưa hẳn có một người có thể thức tỉnh!

– Tỷ lệ thấp như vậy sao?

Đỗ Địch An kinh ngạc, thực sự giật mình, khó trách chị gái của nàng sau khi thức tỉnh, có thể trở thành Thánh Nữ.

Hải Lợi Toa ừ một tiếng, nói:

– Cho nên một khi thức tỉnh được sẽ vô cùng đáng sợ.

Nói đến đây, sắc mặt có chút ảm đạm.

Đỗ Địch An thấy đã chạm đến nỗi đau của nàng, lúc này không hề hỏi nhiều, dời sang chủ đề khác nói:

– Ở trên Khai Hoang Giả còn có người mạnh hơn nữa sao?

Nghe nói như thế, Helisha sững sờ, nghĩ nghĩ, nói:

– Chắc chắn có chứ, bất quá ta chưa từng thấy qua, có lẽ chỉ ở trong truyền thuyết thôi.

– Ngươi cũng chưa từng thấy qua?

Đỗ Địch An nhìn qua nàng.

Helisha gật đầu nói:

– Người mạnh nhất mà ta từng nhìn thấy chính là chị của ta, bất quá nàng cũng chỉ là Khai Hoang Giả.

Nghe vậy, trong lòng Đỗ Địch An ngầm thở nhẹ nhàng ra, như vậy mà nói, Thần Thuật mới của hắn muốn đối phó với khu nội bích vẫn có hi vọng.

Helisha đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói với Đỗ Địch An:

– Ngươi vẫn là Thú Liệp giả phải không?

Đỗ Địch An gật đầu.

– Nói như vậy, ngươi khẳng định rất cần 'Thần dịch' rồi.

Đôi mắt Helisha sáng ngời, cười hì hì nói:

– Muốn Thú Liệp giả tăng lên tới Giới Hạn Giả nhất định phải dùng thần dịch mới được, nếu không tăng nhanh không được.

Đỗ Địch An nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của nàng, có chút khó hiểu:

– Ngươi là muốn...

– Ta cho ngươi nha!

Helisha nói:

– Thần dịch ta còn nhiều mà, nếu không phải thể chất của ngươi quá yếu, không thể trực tiếp phục dụng thần hạch, ta liền trực tiếp cho ngươi thần hạch rồi, cam đoan với ngươi là rất nhanh sẽ trở thành Cao cấp Giới Hạn Giat!

– Ngươi... Cho ta?

Đỗ Địch An sửng sốt.

Helisha mở trừng hai mắt, nói:

– Ngươi có muốn hay không?

– Dĩ nhiên muốn.

Đỗ Địch An liền nói, lần này gặp mặt hắn còn ý định chủ động tìm cơ hội nói đến việc này với nàng, không nghĩ tới ngược lại là nàng đưa ra trước.

Helisha hì hì cười, một bộ dáng biểu lộ "Ta sớm đã biết rõ ngươi sẽ nói như vậy", nghĩ một chút rồi nói:

– Như vậy đi, ta hôm nay không mang, chờ lần sau chúng ta gặp mặt, ta mang đến cho ngươi?

Đỗ Địch An có chút cảm kích lại có chút hổ thẹn, suy nghĩ một chút, nói:

– Đây là dùng tiền mua sao?

Helisha cười nói:

– Ngươi nghĩ trả thù lao ta để đền bù sao, chỉ là tiện tay mà thôi, ngươi không cần để ý.