← Quay lại trang sách

Chương 536 Căn Nguyên Của Tai Nạn

Thấy nàng nói như vậy, Đỗ Địch An đành phải nói:

- Vậy thì cám ơn ngươi rồi.

Helysha nhìn hắn nói:

- Tuần sau chúng ta gặp mặt nhé?

- Tuần sau?

Đỗ Địch An trầm ngâm một lát rồi đáp:

- Được!

Helysha mỉm cười, ngẩng đầu nhìn xa xa, gió nhẹ thoảng qua nương theo mùi bùn đất nhàn nhạt hư thối mùi cùng cỏ hoang phủ đến, hai chân nàng nhẹ nhàng mà loạng choạng, như đang đi lại trên dây, mà nói:

- Chúng ta như vậy còn xem là bằng hữu sao?

Đỗ Địch An liền giật mình, nhìn thoáng qua mặt nàng, hắn trầm mặc một lát, rồi thấp giọng nói:

- Nếu như ngươi nguyện ý, chúng ta có thể làm bằng hữu.

- Ta đương nhiên nguyện ý.

Helysha nhe răng cười cười.

Đỗ Địch An yên lặng không nói thêm gì nữa.

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.

Giữa cái không khí yên tĩnh này Đỗ Địch An cảm giác có chút xấu hổ ngượng ngùng, hắn muốn tìm chủ đề nói chuyện với nàng để giảm bớt sự ngượng ngùng kia, nhưng hắn chợt phát hiện, bản thân không thể nói ra được lời nào với nàng, có lẽ hắn có quá nhiều lời muốn nói, chỉ là, những lời này nếu nói ra ở cái thế giới này thì nghe quá rợn cả người, thế cho nên hắn không cách nào thổ lộ hết cùng nàng.

Cả hai trầm mặc một lúc lâu, chợt Helysha chậm rãi đứng lên nói:

- Thời gian cũng không còn sớm, ta đi về trước đây, đợi lần sau gặp mặt, ta sẽ mang thần dịch tới cho ngươi.

Đỗ Địch An thấy vậy thì cũng không giữ nàng lại, cũng đứng lên nói:

- Ta đưa ngươi đi.

Helysha khẽ ừ một tiếng.

Đỗ Địch An gật gật đầu.

Hai người cùng nhau nhảy xuống cao ốc.

Khác với dáng vẻ rơi xuống nhẹ nhàng của Helysha, Đỗ Địch An chạy đến giẫm vào vách gạch men sứ nhô ra bên ngoài mặt lầu lấy đà bay xuống, trước lúc rơi xuống đất hắn lật người lộn liền mấy vòng để giảm bớt lực, lúc này mới đáp xuống mặt đất. Tuy nhiên với thể chất của hắn, trực tiếp từ trên nhà cao tầng này nhảy xuống cũng sẽ không bị thương, mặt đất xi-măng qua hơn ba trăm năm biến hóa cũng sớm đã biến thành bùn nhão mềm mại, sẽ không cách nào làm chấn thương chân của hắn được.

Nhưng như vậy sẽ bạo lộ thể chất dị thường của hắn.

Với kiến thức của Helysa, rất dễ dàng có thể đoán ra Ma Ngân của hắn không bình thường, thần hóa Ma Ngân truyền kì này cũng là một trong những lá bài tẩy của hắn, cứ việc cảm giác Helysha rất thân thiết hơn nữa còn là người thức tỉnh hắn ngay lúc vừa gặp nhau nhưng hắn vẫn không dám thư giãn.

Helysha chờ sau khi Đỗ Địch An đứng vững mới nói:

- Chúng ta chậm rãi đi về đi.

- Ừ.

Đỗ Địch An gật đầu.

Sâu trong phế tích, hai người sóng vai yên lặng bước đi.

Hai bên ven đường có thể thấy được những trạm xe buýt, ô tô phủ đầy cỏ xỉ rêu xanh, trên đất còn có những bộ hài cốt ma vật đã chết, nhưng hơn thế nữa là bộ xương nhân loại sớm đã bị Độc Xà cùng côn trùng gặm hầu như không còn hình dáng một bộ xương, hắn im ắng mà nhìn chăm chú những sinh linh lướt ngang qua đường.

Đã từng là chốn phồn hoa thành thị, bây giờ lại là nơi Vong Linh.

Rống!

Qua được giữa đường, đột nhiên từ trong một khu kiến trúc đổ nát thê lương đầy đá vụn truyền đến một tiếng hô.

Đỗ Địch An đã sớm chú ý tới, đây là một hành thi nữ tử trẻ tuổi bộ dáng bình thường, thân thể nó bị kẹt trong hòn đá, một nửa bên mặt không có thịt, dường như đã bị con vật gì gặm cắn mất, hắn giương nanh múa vuốt nhìn về phía bọn hắn gầm rú, nhưng lại không thể động đậy.

Vèo!

Mũi chân Helysha khẽ vung một đá, cục đá trên mặt đất bắn ra, giống như là viên đạn tinh chuẩn đánh trúng ngay đầu Hành Thi này khiến nó bị mất mạng tại chỗ.

Đỗ Địch An nhìn thấy óc hành thi bắn tung tóe khắp nơi, trong lòng hắn khẽ động, nhìn Helysha nói:

- Ngươi biết Hàn Tinh là cái gì sao?

- Hàn Tinh?

Helysa sững sờ, nhìn thấy Hành Thi kia chết đi, nàng hiểu được, nói:

- Không rõ lắm, nhưng sở nghiên cứu ma vật liên tục thu thập cái này, nghe nói thứ này hình như có liên quan đến tai nạn ba trăm năm trước.

- Hàn Tinh có liên quan gì đến tai nạn?

Ánh mắt Đỗ Địch An ngưng lại.

Helysa gật đầu, nói:

- Theo như ghi chép, ba trăm năm trước thế giới cũng không phải như thế này, bởi vì một tai nạn ập đến, những Hành Thi này đều từng là nhân loại của ba trăm năm trước, chỉ là chúng nó đã đánh mất lý trí cùng tư duy, không còn là người nữa, nghe nói sở nghiên cứu ma vật còn bí mật bắt những Hành Thi đồng loại để tiến hành nghiên cứu, ý đồ muốn khiến những Hành Thi này khôi phục lại trí nhớ nhân loại, từ đó tìm ra nguyên do của tai nạn ba trăm năm trước.

- Nhưng hình như vẫn chưa có tiến triển gì.

Ánh mắt Đỗ Địch An hơi chớp động, nguyên căn của tai nạn kia là gì hắn thật ra cũng hiểu được chút ít, nhưng cũng không phải là hoàn toàn.

Rống!

Hai người đi đến một góc nhỏ, từ trong bụi cỏ gần đó bỗng nhiên nhảy ra một ma vật trông giống như Đường Lang, toàn thân phủ một màu xanh lục bích, màu sắc hoàn toàn điệp với màu cỏ, nếu nó tiềm phục bên trong bụi cỏ thì khó có thể phát giác ra.

Helysha phản ứng cực nhanh, ngay lúc ma vật vừa mới xuất hiện trong nháy mắt này, nàng liền mạnh mẽ xông lên vài bước, tung cước đá vào thân con ma vật khiến nó lăn lộn mấy vòng rồi lại rơi xuống đất, giày cao gót dưới chân nàng như một thanh lợi kiếm, đánh trúng ngay đầu con ma vật này, xỏ xuyên qua đầu nó, rồi chà đạp trên đất, đến nổi mặt đất xốp lõm ra một cái hố nhỏ.

Helysha giơ chân lên, lắc lắc cho sạch vết máu trên giày cao gót, rồi như không có việc gì mà tiếp tục đi về phía trước.

Đỗ Địch An lúc này mới chú ý thấy, giày của nàng thực sự không phải là loại giày thông thường, mà được làm bằng kim loại sắc bén, khó trách có thể mạnh mẽ xông lên mà giết chết con ma vật kia.

Sau khi đánh gục mấy con ma vật, Đỗ Địch An cùng Helysha đã trở về tới góc tường Cự Bích.

- Muốn ta đưa ngươi ngược trở về sao?

Helysha nhìn chung quanh, nói:

- Kế bên này số lượng ma vật rất nhiều, ngươi đi một người, ta thật lòng có hơi lo lắng.

Đỗ Địch An cảm giác trong lòng có chút ấm áp, lắc đầu nói:

- Ta có thể đi được, năng lực bảo vệ tánh mạng của ta vẫn còn rất mạnh.

Helysha nhìn hắn một cái, thở dài nói:

- Vậy được rồi, vậy thì cuối tuần gặp lại.

- Ừ.

Đỗ Địch An gật đầu.

Helysha nhìn Đỗ Địch An phất phất tay rồi quay người nhảy tới, nhanh chóng biến mất khỏi tòa phế tích.

Đỗ Địch An đưa mắt nhìn nàng đi xa, hắn thu hồi ánh mắt, quay người dọc theo vách tường khổng lồ đi đến một chỗ khác.

Đi được một hồi lâu, hắn đi vào một chỗ sâu trong đồng cỏ, hắn đưa mắt quan sát tứ phía, không nhìn thấy ma vật nào, cũng không gặp Helysha vừa rời đi trước đó, trong lòng hắn nhẹ nhàng thở ra, vung đôi cánh, trực tiếp bay lên Cự Bích.

Chờ sau khi lên khỏi Cự Bích, hắn lập tức thu hồi cánh, nhanh chóng chạy về phía trước.

Vài giờ về sau, Đỗ Địch An đã về tới khu tổng bộ thứ 9 của khu buôn bán.

Vừa mới đến tổng bộ, Đỗ Địch An liền gọi Mắt Ưng tới, phân phó cho hắn:

- Chuẩn bị một chút ký sinh hồn trùng, tốt nhất là loại hi hữu hoặc là hiếm thấy.

Nghe Đỗ Địch An nói vậy, Mắt Ưng kinh ngạc

- Ký sinh hồn trùng hiếm thấy hoặc hi hữu? Cần 'Một ít'?

- không thể làm được sao?

Đỗ Địch An trực tiếp hỏi.

Mắt Ưng lấy lại tinh thần lại, cười khổ nói:

- Có thể là có thể, nhưng ký sinh hồn trùng rất khó chăn nuôi, cho nên muốn có ngay là điều vô cùng khó khăn, hơn nữa còn là loại hiếm thấy cùng hi hữu, loại ký sinh hồn trùng này thường thì vừa xuất hiện trên thị trường đã bị người mua đi rồi.

- Tận lực đi thu thập đi.

Đỗ Địch An nói ra.