← Quay lại trang sách

Chương 542 Thanh Tỉnh

Helisha đi ra vài trăm mét, quay đầu nhìn thoáng qua phía dưới Cự Bích, đã thấy Đỗ Địch An quay người chạy về phía trước, dường như là muốn mau chóng rời khỏi cái nơi tản ra mùi máu tanh này.

Nàng thở dài khẽ lắc đầu rồi quay người nhanh chóng rời đi.

Vèo!

Đỗ Địch An một mạch đi thẳng về phía trước, không có gì ma sát vào miệng vết thương, vết thương nhỏ trên ngón tay rất nhanh đã lành lại, mới chớp mắt đã xa Helisha

Vẻ mặt hắn âm trầm nắm chặt ngón tay, trong lòng có một ít buồn bã cùng cô đơn.

Chờ đến chỗ một con hẻm phía sau vách Cự Bích rồi ngừng lại, quay đầu lại nhìn lại, sau khi chắc chắn rằng nàng không có lại đuổi theo đằng sau, lúc này hắn mới giương cánh bay lên Cự Bích.

Sau khi hạ xuống, hắn dọc theo đường cũ mà đi, vài giờ sau đã lén đến khu buôn bán.

Vừa mới trở lại khu thứ 9, Đỗ Địch An lấy thần dịch đã thu được trong ngăn kéo ra, chỉ lấy ra một lọ, sau đó bảo Noyes gọi Mắt Ưng tới hỏi:

- Ngươi đã từng gặp thần dịch sao?

Mắt Ưng liền giật mình, không rõ ý của Đõi Địch An, trong lòng nhanh chóng suy tư một chút rồi nói:

- Hồi bẩm đại nhân, thuộc hạ từng gặp qua một lần, đó là ở...

- Gặp rồi thì tốt.

Đỗ Địch An thấy hắn thừa nhận, trực tiếp ngăt lời, hắn không hề hứng thú với nguyên nhân, đặt thần dịch trong tay lên mặt bàn nói:

- Ngươi sang đây xem xem, đây là thần dịch sao?

Mắt Ưng khẽ giật mình, đưa mắt nhìn lướt qua, đồng tử hơi co lại, tiến lên hai bước, dường như đã ý thức được gì đó, liền nói với Đỗ Địch An:

- Đại nhân, ta có thể cầm lên xem không?

- Tùy ý.

Mắt Ưng gật đầu, sắc mặt trịnh trọng mà cầm chai huyết thanh Hồng sắc này lên, hắn ngưng mắt nhìn lại, sau một lúc lâu mới gật đầu nói:

- Đại nhân, cái này rất giống thần dịch!

- Rất giống?

Đỗ Địch An giương mắt nhìn hắn.

Thân thể Mắt Ưng vô cùng căng thẳng, thậm chí có chút khẩn trương, nhưng vẫn gật đầu nói:

- Đúng vậy, bề ngoài rất giống, nhưng nếu muốn xác nhận thêm một bước nữa, chỉ có thể thông qua phục dụng, hoặc là nghe mùi mới biết được.

Đỗ Địch An gật đầu,

- Ngươi ngửi đi, tiện thể tìm người tới tiêm vào một cái thử xem.

Mắt Ưng khẽ giật mình, muốn nói nhưng rồi lại thôi, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là nên nhịn xuống, hắn vặn nắp bình ra, để sát vào mũi, hai mắt hơi tỏa sáng, nói với Đỗ Địch An nói:

- Đại nhân, đây chính là thần dịch, xin hỏi từ đâu mà ngài có được.

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn hắn.

Nhìn thấy Đỗ Địch An lườm mình, Mắt Ưng liền giật mình, hắn biết lời này đáng lẽ không nên nói ra, đồ vật Cao cấp như vậy phải giữ bí mật nơi sinh ra, làm sao có thể tùy tiện nói cho hắn biết được.

- Thuộc hạ đáng chết!

Mắt Ưng vội vàng đậy nắp thần dịch lại, cúi đầu nói.

Đỗ Địch An đạm mạc nói:

- Sau này ta sẽ trả lời, bây giờ ngươi đi tìm một người đáng tin đến xem thử thật giả ra sao.

Mắt Ưng nhẹ nhàng thở ra, ngược lại lại hơi khó xử, nói:

- Đại nhân, nếu như thí nghiệm, chúng ta có thể dùng gia súc để nghiệm chứng, hơn nữa nghe nói thần dịch của Thần chúc phúc cũng làm như vậy, tiêm vào thì gia súc sẽ biến hóa rất nhanh, lập tức có thể thấy hiệu quả ngay!

Đỗ Địch An hờ hững nói:

- Thân thể súc sinh sao có thể so sánh với người?

Mắt Ưng liền giật mình, do dự một chút nhưng rồi cuối cùng vẫn đồng ý rồi quay người rời đi.

Hắn biết rõ, nếu như Đỗ Địch An hoài nghi vật ấy có vấn đề thì vạn phần là độc dược, tìm người tiêm vào, không còn nghi ngờ gì nữa là đưa người vào chỗ chết!

Mặc dù là trong Hắc Ám giáo đình đều rất cấm kị việc dùng Hắc Ám giáo đồ làm vật thí nghiệm, một khi bị phát hiện sẽ bị trách phạt rất nặng!

Một lát sau, Mắt Ưng dẫn một thanh niên vẻ ngoài rất thanh tú đi vào trong văn phòng, cung kính nói với Đỗ Địch An:

- Đại nhân, người đã mang đến.

Thanh niên tuấn tú kia nhìn thấy Đỗ Địch An thì vội cung kính cúi đầu nói:

- Thuộc hạ có danh hiệu 'Lông vũ ', gặp qua trưởng lão đại nhân.

Đỗ Địch An nghe hắn giới thiệu, ánh mắt khẽ động, nhìn qua Mắt Ưng đang đứng bên cạnh, đạm mạc mà nói:

- Bắt đầu đi.

Mắt Ưng cung kính nói:

- Vâng.

Hắn tiến lên tiếp nhận ống chích cùng thần dịch mà Đỗ Địch An chuyển tới, hít một hơi thật sâu, rồi nói:

- Đây là thần dịch,đại nhân đặc biệt ban cho ngươi, về sau phải biểu hiện thật tốt.

Nghe vậy, ánh mắt tên thanh niên tuấn tú kia lộ ra vẻ kích động, cúi đầu trước Đỗ Địch An nói:

- Đa tạ trưởng lão đại nhân, ta thề sống chết thuần phục trưởng lão đại nhân!

Đỗ Địch An ừ một tiếng, biểu lộ vô cùng đạm mạc.

Mắt Ưng ôn hòa, hút thần dịch hút vào ống chích, bảo Lông Vũ vung tay áo lên, tìm đúng mạch máu rồi tiêm vào bên trong.

Cùng với thần dịch chuyển vận, vẻ mặt Lông Vũ vô cùng thống khổ, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, một lát sau thân thể hắn đột nhiên nóng lên, màu da đỏ thẫm, hắn cắn chặt hàm răng, kiệt lực nhẫn nại, không muốn để lại ấn tượng không tốt với vị trưởng lão này.

Trong lúc hắn dốc sức liều mạng nhẫn nại, Đỗ Địch An nhìn chằm chằm hắn, con ngươi rút nhỏ một vòng, nhiệt cảm thị giác phát huy đến mức tận cùng, có thể tinh tường nhìn thấy trong vô số mạch máu trong cơ thể hắn. Hơn nữa thần dịch bị tiêm vào trong cánh tay hắn có màu sắc vô cùng tiên diễm, như một côn trùng vô cùng tráng kiện đang bò động trong mạch máu.

Một lát sau, thần dịch tiên diễm này theo huyết dịch trong mạch máu chảy về trái tim của hắn, lúc trái tim sôi sục nhảy lên, tất cả huyết dịch chảy về lập tức tuôn ra, theo huyết mạch khuếch tán toàn thân, mà kia thần dịch cũng dung nhập pha loãng trong máu, chảy khắp toàn thân.

Lúc thần dịch khuếch tán toàn thân hắn, nhiệt lượng trên người hắn càng tăng cao, màu sắc càng ngày càng đậm hơn!

Ánh mắt Đỗ Địch An lộ ra vẻ khiếp sợ, cái này là thần dịch sao? Hiệu quả thật quá kinh người!

Mắt Ưng mỉm cười mà nhìn xem, chỉ là trong mắt ẩn chứa sự lo lắng.

Màu da đỏ thẫm của Lông Vũ cũng dần dần biến mất, vẻ thống khổ trên mặt hắn cũng từng bước ôn hòa, hắn mở mắt, thấy Đỗ Địch An cùng Mắt Ưng nhìn chằm chằm mình liền không khỏi khẩn trương, nói:

- Đã xong thưa trưởng lão đại nhân.

Đỗ Địch An nhìn thoáng qua rồi chậm rãi thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói:

- Cảm giác như thế nào đây?

Nghe vậy, lông Vũ cúi đầu nhìn chung quanh một chút, trong ánh mắt lộ ra vẻ phấn khởi nói:

- Hồi bẩm trưởng lão đại nhân, thuộc hạ cảm giác toàn thân tràn đầy sức mạnh!

Mắt Ưng bên cạnh biết rõ dụng ý của Đỗ Địch An, liền nói với hắn:

- Ngươi ra quyền ta nhìn xem.

Lông Vũ vô cùng sợ hãi, không khỏi nhìn về phía Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An lúc này đáp ứng.

Lông Vũ nhẹ nhàng thở ra, ra tư thế, đánh một quyền về hướng Mắt Ưng.

Mắt Ưng lập tức ra tay, cánh tay hơi thoáng qua, sức mạnh lập tức giảm xuống, trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh hãi, khẽ gật đầu nói:

- Rất tốt, sức mạnh tăng lên không ít.

Đỗ Địch An biết rõ hắn muốn nói cho mình nghe, nói:

- Ngươi lui xuống trước đi.

Tâm tình Lông Vũ kích động, cúi đầu nói:

- Vâng thưa trưởng lão đại nhân.

Chờ sau khi lông Vũ rời đi, Mắt Ưng nói với Đỗ Địch An:

- Đại nhân, thứ này hẳn là thần dịch thật.

Đỗ Địch An nhìn thấy bên trong ống chích còn lại hai phần ba, khẽ gật đầu nói:

- Đưa cho ta, ngươi lui xuống trước đi.

- Vâng.

Mắt Ưng gật đầu.

Đỗ Địch An tiếp nhận ống chích, trầm ngâm không nói, Helisha muốn tổn thương tới mình, đúng là lo lắng vô ích, nhưng cũng không biết trong lúc này có độc tố mãn tính hay không.

Nếu như bên trong thần dịch này có nhiều loại độc tố, Helisha tuy sẽ không tổn thương hắn, nhưng hắn lại chịu sự khống chế, thành con cờ trong tay người khác.

Trầm mặc một lát, hắn khẽ lắc đầu, hay là buông bỏ ý định hấp thu thần dịch, chuyện cho tới bây giờ, hắn không hy vọng bị bất cứ cái gì, hơn nữa thông qua buổi gặp mặt hôm nay, hắn cũng nhận ra rằng, người duy nhất có thể dựa vào, cuối cùng cũng chỉ có bản thân, chờ Thần Thuật mới ra đời, mới có thể bước ra một bước!