Chương 541 Ra Tay
Ánh mắt Đỗ Địch An trầm xuống, nhanh chóng thu tay đánh vào mắt nó.
Phệ Kim Ma Mãng bị đau, đầu liên tục lắc lư, thấy cứ như vậy cũng không cách nào vứt bỏ được Đỗ Địch An, nó liền chui đầu vào bên trong mãng thân.
Đỗ Địch An thừa cơ buông tay, nhảy về phía sau, quay người bỏ chạy.
Tuy hắn muốn tận dụng thời cơ mà xò xét Helisha, nhưng bị Phệ Kim Ma Mãng này quấn quanh, lực quấn thắt của ma mãng này có thể tùy tiện khiến một gã Cao cấp Thú Liệp giả hôn mê, thậm chí xuất huyết, mặc dù Kacheek có năng lực phòng ngự Long Cương Giả Ma Ngân vô cùng cường đại, nhưng cũng không dám để nó quấn quanh.
Với thể chất của hắn, tuy không sợ bị nó quấn quanh thắt cổ, nhưng một khi quấn lại liền lâm vào thế giằng co, người ngoài nhìn vào sẽ trông bản thân tựa như dê đợi làm thịt, triệt để lâm vào nguy cơ bị tiêu diệt.
Đến lúc đó Helisha tất nhiên sẽ ra tay, nhưng bất kể mục đích theo dõi nàng của mình là gì, nếu nhìn thấy bản thân rơi vào tình thế như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không để bản thân hi sinh vô ích, hơn nữa sau khi ra tay cũng có thể lấy lí do cho lo lắng cho an nguy của hắn mà tới theo dõi.
Như vậy xem ra thăm dò uổng phí rồi.
Bởi vậy, hắn phải khống chế thế cục! Dù sao, bản thân cũng là Cao cấp Thú Liệp giả, chiến đấu cùng Phệ Kim Ma Mãng này, thắng bại khó phân, Cao Cấp Thú Liệp giả có thể đánh chết Phệ Kim Ma Mãng có cả khối người, người không thể địch lại cũng không ít, như mục đích Helisha là muốn nhìn xem lai lịch của hắn, hoặc là quan sát và tiếp tục ẩn núp, chờ đợi thời khắc nguy hiểm nhất lại ra tay!
Nhưng nếu thật sự lo lắng cho an nguy của hắn, thì trong tình huống không quá nguy cấp như vậy, cũng sẽ quyết đoán ra tay!
Vèo!
Đỗ Địch An nhanh chóng quay người chạy tới, đồng thời đặt sự chú ý vào Helisha, lại nhìn thấy thân ảnh nàng đang từ trên Cự Bích nhanh chóng bò xuống, hai tay dán chặt ở mặt ngoai tường đá như thạch sùng đang dính chặt trên tường!
"Cái này là năng lực vượt tường của nàng?!"
Đồng tử Đỗ Địch An hơi co lại, trong lòng khiếp sợ, không ngờ rằng năng lực của nàng đúng thật là có thể tay không leo lên vách tường dốc đứng bóng loáng này, phải biết rằng chất liệu của vách tường này cũng không phải là nham thạch đơn giản, bên trong còn có hỗn hợp kim loại, cấu tạo vô cùng phức tạp, chỉ có số ít ma vật có thể bám vào vách tường để leo lên mà qua.
Trong lúc hắn chăm chú nhìn, chỉ thấy tốc độ Helisha cực nhanh, ngay lúc nàng nhìn thấy Phệ Kim Ma Mãng liền trực tiếp leo tường chạy đến!
Nghĩ tới đây, trong lòng Đỗ Địch An tuôn ra một hồi cảm giác ấm áp, đồng thời cảm thấy vài phần hổ thẹn vì những gì lúc trước bản thân suy đoán.
Vèo!
Hắn tăng tốc chạy vội, Phệ Kim Ma Mãng theo sát phía sau, vặn vẹo thân hình đuổi theo.
Cùng lúc đó, Helisha chạy đến với tốc độ kinh người!
Phốc!
Chạy khoảng chừng hai trăm thước, Helisha vung mạnh tay về phía Phệ Kim Ma Mãng, một đạo hàn quang từ đầu ngón tay hắn xẹt qua.
Hàn quang này gào thét mà đến, thẳng tắp tinh chuẩn mà đánh trúng đầu Phệ Kim Ma Mãng, chiêu thức ấy lập tức thể hiện ra phản lực khủng bố của nàng, kể cả lộ tuyến cùng tốc độ tiến đến Phệ Kim Ma Mãng đều vô cùng tinh chuẩn, tất cả đã được tính toán chính xác đến mức tận cùng!
Phốc một tiếng, lúc hàn quang đánh trúng đầu Phệ Kim Ma Mãng, đầu nó lập tức nghiêng ngã, nặng nề mà ngã nhào trên mặt đất, huyết quang trên đầu tách ra, thân thể khổng lồ đau đến điên cuồng vặn vẹo.
Đỗ Địch An dừng lại, quay đầu nhìn tới, chỉ thấy ngay lúc sau Helisha vung hàn quang ra, liền nhanh chóng chạy đến mà dừng lại trước đầu Phệ Kim Ma Mãng đang thống khổ vặn vẹo kia, rồi bỗng nhiên duỗi đầu ngón tay ra, cầm chặt lấy cái đuôi nó, trên gương mặt thiếu nữ tràn đầy sức sống tuyệt mỹ kia hiện lên một tia tàn nhẫn, nàng di chuyển mũi chân, toàn thân xoay tròn, kéo lê thân thể Phệ Kim Ma Mãng đang vặn vẹo kia mà vung vẩy!
Bành!
Vung ra mấy vòng, cánh tay nàng đột nhiên buông xuống, bành một tiếng, thân thể Phệ Kim Ma Mãng hung hăng nện vào một chỗ nhô ra trên một hòn đá trong bụi cỏ, trong khoảnh khắc hòn đá bị nghiền nát, đầu nó cũng đứt rời ra, huyết nhục mơ hồ tràn lan, hiển nhiên là cũng không sống nổi.
Mặc dù như thế, thân thể Phệ Kim Ma Mãng vẫn run rẩy vặn vẹo.
Bàn tay Helisha buông lỏng, cũng không để ý tới, chỉ nhún chân nhảy phiêu lên mà rơi xuống trước mặt Đỗ Địch An, mặt mũi tràn đầy ân cần mà nhìn xem hắn,
- Ngươi không sao chớ?
Đỗ Địch An nhìn nàng một cái, lắc đầu đáp:
- Ta không sao.
Helisha nhẹ nhàng thở ra, vỗ nhè nhẹ lại bộ ngực, nói:
- May mà vượt qua rồi, tiểu súc sinh đáng giận này!
Nói xong liền lộ ra răng mèo, hung dữ mà quay đầu lại trừng mắt liếc con Phệ Kim Ma Mãng vẫn còn đang vặn vẹo kia.
Đỗ Địch An mỉm cười nói:
- May mà ngươi đến rồi, không thì thực sự phiền toái rồi.
Helisha nghe hắn nói, không nhịn được cười, nghĩ đến bộ dáng chật vật lúc trước của Đỗ Địch An, nàng nghĩ thầm đây cũng không phải là "Thực sự phiền toái", nhưng nàng là một nữ tử thông minh, đương nhiên sẽ không vạch trần nam tử trước mặt mình đang tận lực nói dối, chỉ cười hì hì nói:
- Lúc ngươi vừa đi cứ cúi đầu, đang suy nghĩ gì việc đây? Là đang nghĩ đến ta sao?
Đỗ Địch An nhìn thấy đôi mắt tinh khiết mà long lanh của nàng, khóe miệng khẽ cong lên một cái, gật đầu nói:
- Ngươi đi theo ta sao?
Helisha thấy hắn rốt cục cũng hỏi đến việc này, liền tùy ý nói:
- Đúng vậy, ta đi được một nửa, đột nhiên nghĩ đến đường này quá nguy hiểm, rất dễ xuất hiện những ma vật mạnh, nếu ngươi ứng phó không được thì phải làm sao, cho nên liền vụng trộm đi theo phía sau ngươi.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, trong đôi mắt lại hơi hiện lên một ít hào quang, mỉm cười nói:
- Lúc ta vừa mới quay đầu lại đã nhìn thấy ngươi đang bò từ trên vách tường xuống đến, đó là năng lực của ngươi sao?
- Ừ, là một trong những năng lực của ta.
Helisha cười hì hì đáp.
Đỗ Địch An đưa mắt nhìn nàng trong chốc lát, rồi chậm rãi thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói:
- Lần này, ngươi lại đã cứu ta một mạng.
- Nào có.
Helisha vô tình khoát tay nói:
- Nếu như ta không hiện ra, với tốc độ chạy vừa rồi của ngươi, xem ra cũng có thể thoát khỏi nó, dù sao thứ này sẽ không dễ dàng rời khỏi lãnh địa của mình, chỉ có ngươi chạy ra lãnh địa thì nó sẽ không tiếp tục truy kích nữa, nhưng vừa rồi nó bị ngươi công kích, chọc giận, cũng có thể sẽ tiếp tục truy kích, bất kể như thế nào, đây cũng là việc nhỏ, vẫn là ta nên xin lỗi ngươi, nếu không phải vì gặp mặt ta, ngươi sẽ không ra bên ngoài Cự Bích, cũng sẽ không gặp nguy hiểm như vậy rồi.
Đỗ Địch An mỉm cười, nói:
- Bất kể như thế nào, ta vẫn muốn cám ơn ngươi.
- Được rồi.
Helisha cười nói:
- Thời gian không còn sớm, ngươi đi về trước đi, ta không tiếp tục đi cùng nữa, ngươi cũng phải cẩn thận một chút, lần sau chúng ta còn phải gặp mặt tại đây!
Đỗ Địch An gật gật đầu.
Helisha mỉm cười quay người nhảy lên đến độ cao hai ba mươi mét lên trên Cự Bích, hai tay lại nhẹ nhàng mà bám vào vách tường, tựa như lòng bàn tay có một lực dính cực đại.
Nàng quay đầu lại nhìn Đỗ Địch An cười cười, rồi lập tức rất leo lên, nhanh chóng lên tới đỉnh Cự Bích, sau khi hạ xuống, nàng nhìn Đỗ Địch An phất phất tay rồi quay người rời đi.
Đỗ Địch An mỉm cười vẫy tay, chờ thân ảnh của nàng rời đi, nụ cười trên mặt hắn chậm rãi biến mất, ánh mắt âm trầm xuống, tay nắm thành nắm đấm.