← Quay lại trang sách

Chương 546 Bị Phát Hiện?

Đỗ Địch An cầm chắc quyển trục, đi vào trong phòng luyện kim, đặt quyển trục xuống một bên, lựa tài liệu ném vào trong lò lửa dung luyện, trong quá trình dung luyện, hai mắt hắn ngưng tụ lại, trong đầu xẹt qua tất cả các chiêu thức của Long thứ chiến đấu quần thể, đưa tay bắt lấy lưỡi dao Cát Liệt Giả một bên đó, chậm chạp mà múa..

"Long thứ kiểu nguyệt sát..."

Đỗ Địch An chậm rãi chuyển động đao tệ, từng chiêu từng chiêu mà luyện tập.

Nếu như Helisha ở đây, tất nhiên sẽ giật mình không thôi, bởi vì trình tự luyện tập của Đỗ Địch An cũng không có dựa theo trình tự luyện tập trên quyển trục, cũng không phải đảo ngược, mà là nhảy qua các bước.

Tài liệu trong hỏa lò được dung luyện một cách chậm rãi, ánh lửa phản chiếu trên gương mặt Đỗ Địch An, tốc độ múa của hắn vẫn chậm chạp, không có phập phồng, hơn nữa chiêu thức luyện tập cũng càng ngày càng hỗn loạn!

Thời gian cực nhanh.

Ở khu phóng xạ bên ngoài cứ điểm liên tục trải qua chinh chiến, dã nhân không thể không lui trở về nơi đã từng ở này, ở phía sau bọn họ, quân đội vẫn theo sát không buông. Nhưng đã đến địa bàn của dã nhân, quân đội tuy cầm trong tay súng hơi nước do Đỗ Địch An chế tạo nhưng vẫn không thể chiếm được lợi thế gì, địa hình lẫn hoàn cảnh đều lạ lẫm, khí hậu tàn khốc cùng với phóng xạ không ngừng ăn mòn thân thể khiến binh sĩ trong quân đội không ngừng ngã xuống.

Những binh lính này cuối cùng chỉ là binh dự bị, thể chất chỉ cường tráng hơn người bình thường một ít, quân đội cũng không đủ tài nguyên sưt dụng Thần Chi Chúc Phúc cho mỗi binh sĩ.

Thông qua báo chí, Đỗ Địch An biết rõ, dã nhân đã như cá về biển cả, quân đội muốn một mẻ hốt gọn bắt giết, thật sự là hơi tham rồi.

Hơn nữa, nghĩ đến thân ảnh vị dã nhân trong lều vải kia, Đỗ Địch An biết rõ, chỉ dựa vào quân đội Ngoại Bích mà muốn tiêu diệt dã nhân là chuyện hoàn toàn hoang đường viễn vông, trừ phi là mời cường giả Nội Bích ra tay.

Hôm nay đảm đương khu thứ 9, Đỗ Địch An cũng mở rộng được tầm mắt, dã nhân vẫn là mối tai họa ngầm lâu dài của Ngoại Bích, nội bích có đủ năng lực ra tay can thiệp diệt tuyệt dã nhân nhưng bọn họ lại không phải làm như vậy, có rất nhiều nguyên nhân khiến họ như thế, nhưng nguyên nhân lớn nhất trong đó chính là khống chế dâm số!

Trong Cự Bích cao cao này, nếu như tùy ý sinh con, cứ sinh sôi nẩy nở như vậy sớm muộn cũng sẽ kín người.

Nhưng nếu như thường xuyên chiến tranh sẽ có chút hiệu quả, có thể tự nhiên mà ngăn chặn việc tăng dân số!

Dù sao, về mặt ý nghĩa mà nói, tốc độ nhân loại sinh sôi nảy nở trên địa cầu cũng không thấp!

Hơn nữa bản thân nhân loại có sẵn lực phá hoại, lại phối hợp với tốc độ sinh sôi nảy nở kinh người này, không sớm thì muộn một ngày nào đó cũng sẽ nhồi đầy Cự Bích!

Tuy cách suy đoán này vẫn chưa có chứng cớ, nhưng Đỗ Địch An vẫn không hoài nghi trực giác của mình, hơn nữa nhìn chung trong lịch sử, thường thường sẽ nhìn thấy một vài hiện tượng kỳ diệu vô cùng thú vị, với tốc độ sinh sôi nảy nở của nhân loại, mặc dù có tật bệnh, ôn dịch, nhưng 300 năm nếu như cứ sinh sôi nảy nở, tuyệt đối sẽ không chỉ có một ít dân số như vậy, nội bích cũng sẽ không trống trải như vậy!

Nội Bích sẽ không xuất thủ trong mọi tình huống, dã nhân thật sự sẽ "An toàn".

- Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, tất cả vách tường trên thế giới đều sẽ bị bài trừ!

Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng.

Khẽ chớp mắt, đã qua một tháng.

Hắn cần quyển trục lên, lặng yên ra khu thứ 9, đi ra bên ngoài Cự Bích.

Lại một lần nữa, hắn đến sớm rồi.

Nhưng hắn cũng không thèm để ý điểm ấy, ngồi xuống tảng đá lúc mình đã đứng chờ mà chờ đợi, đồng thời nhắm mắt suy tư về thứ đã lĩnh ngộ được trong Long thứ chiến đấu thuật.

"Đợi Helisha đến sẽ thỉnh giáo một chút."

Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng, Helisha với tư cách là Khai Hoang Giả nên đã sớm học xong Long thứ chiến đấu thuật này, có người quen dạy bảo như vậy, so với việc tự mình xem quyển trục thì dễ dàng hơn nhiều, tuy hắn một mình cũng miễn cưỡng có thể xem hiểu một ít, nhưng nhiều thứ lại là kiến thức nửa vời, rất nhiều thứ không thể miêu tả rõ được.

Thời gian yên tĩnh chảy xuôi, Đỗ Địch An yên lặng trầm mặc.

Đột nhiên, hắn cảm giác rùng cả mình.

Nguy cơ!

Lòng hắn đột nhiên nhảy dựng, có linh cảm không tốt, đồng tử lập tức co rụt lại, tròng trắng mở rộng, trong tầm mắt lập tức xuất hiện rất nhiều điểm đỏ!

Những điểm đỏ này đại đa số đều ở phía xa, nhưng ở Cự Bích sau lưng mình, xuất hiện một mảnh nhiệt lượng màu Hồng sắc, tất cả đều là bộ dáng hình người!

Có người tới?!

Đỗ Địch An tỏ vẻ sợ hãi cả kinh, lập tức ý thức được tình huống không đúng như vậy, trực giác của hắn từ trước đến nay rất đúng, hắn vội vàng quay người bỏ chạy!

Ông!

Trong lúc đó, không khí như xuất hiện một hồi phong minh, một thứ khắc nghiệt từ trên trời giáng xuống, dường như muốn chém nát thiên địa!

Trong lòng Đỗ Địch An hoảng sợ, vội ngẩng đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi!

Một thanh trường thương bén nhọn từ trên trời giáng xuống, tựa như thần súng xỏ xuyên qua đại địa! Người cầm lấy trường thương kia chính là một thanh niên tóc vàng, tuấn mỹ như yêu, hai mắt Kim sắc, một đầu tóc vàng bay lên, từ trên Cự Bích lao thẳng xuống!

Hắn không sợ ngã chết sao?

Trong đầu Đỗ Địch An nhảy ra ý nghĩ này, nhưng thoáng qua đã biết rõ nếu người ta làm như vậy dĩ nhiên là có đủ khả năng mới làm, hắn vội vàng quay người nhanh chóng chạy tới, trong lòng hơi mờ mịt cùng run sợ.

Bởi vì hắn nhìn thấy thanh niên tóc vàng kia giống như là Thái Dương đầm đặc, tuy so ra còn kém Helisha, nhưng lại mạnh hơn mấy lần do với Francis!

Mà cường giả như vậy, hắn chưa hẳn có thể địch lại!

Quan trọng nhất là ngay thời khắc mà thanh niên tóc vàng kia bay thẳng xuống, thân ảnh Hồng sắc phía sau hắn cũng đuổi theo, số lượng cũng không nhiều lắm, tổng cộng có bảy người, nhưng nhiệt lượng trên thân thể từng người vô cùng mạnh!

Tất cả đều là Cao cấp!!

- Bọn họ ở đâu ra, tại sao phải đuổi theo ta? Chẳng lẽ là... chuyện ta gặp mặt Hlisha bại lộ sao?!

Đồng tử Đỗ Địch An co rút lại, cảm giác được sát khí trên Long thương kia, hắn quay đầu nhìn lại, ánh mắt nhìn xéo qua quân hàm trên vai thanh niên tóc vàng kia, đồ án bên trên khiến trái tim hắn bỗng nhiên như ngừng nhảy hai nhịp.

Đồ án kia hắn từng thấy qua, trong lần đầu gặp Helisha đã nhìn thấy trên xe ngựa của nàng!

Bọn họ là Long tộc!!

Đỗ Địch An vội vàng phóng đi, trong lòng hắn lạnh buốt, hắn biết rõ, chuyện bản thân gặp Helisha đã bị bại lộ!

- Không được, không được, tuyệt đối không được!!

Hai mắt Đỗ Địch An đỏ lên, nhanh chóng phóng về phía trước.

- Ha ha ha...

Đột nhiên, một tiếng cười từ trên trời giáng xuống, cùng lúc tiếng cười kia xuất hiện thì một cây thương thon dài cũng đột nhiên rơi đập xuống đất ngay trước mặt Đỗ Địch An, xỏ xuyên qua nửa thân thương, ngay vị trí báng thương một viên chân ngọc được khảm vào đó khiến lòng Đỗ Địch An rung mạnh, giật mình.