← Quay lại trang sách

Chương 547 Chà Đạp

Helisha?

Đỗ Địch An như bị sét đánh, kinh ngạc mà nhìn qua thân ảnh từ trên trời giáng xuống này.

Vèo!

Trong lúc đó, thanh niên đứng trên Cự Bích lên thẳng đứng lúc trước kia cúi xuống thi lễ, lúc tới gần đại địa liền đạp mạnh một cái xuống Cự Bích, sau khi rơi xuống mặt đất thì hai chân liền đạp ra hai cái hố sâu trên mặt đất, nhưng thân ảnh vẫn không dừng lại, hắn cầm thương đánh thẳng về phía Đỗ Địch An, hàn mang bắn ra như bay.

- Dừng lại.

Đôi mắt Helisha nhắm lại, nói nhẹ một tiếng.

Thân ảnh thanh niên kia vừa dừng lại, lúc trường thương chỉ còn cách phần lưng Đỗ Địch An khoảng vài centimet, hắn đột nhiên ngừng lại, cổ tay hắn lập tức run lên, nâng mũi thương lên, nhắm vào phần phía sau cổ Đỗ Địch An, chỉ cần tiến lên một chút nữa là đã có thể lấy mạng Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An lại không tránh, hình như không nhìn thấy nguy hiểm sau lưng, chỉ là sau khi nhìn Helisha thì liền yên lặng mà cúi đầu.

Việc đã đến nước này, hắn đã hiểu rõ tất cả, sự hoài nghi vốn đã biến mất trước kia, ngay thời khắc này đã hoàn toàn được chứng minh là đúng.

Helisha dừng chân trước cự thương, sau khi Đỗ Địch An cúi đầu, nàng đã không còn nhìn thấy nét mặt của hắn, nhưng thấy hắn không có phẫn nộ mà quát tháo mình, trong lòng nàng không khỏi kinh ngạc, nhưng như vậy cũng đỡ phải tốn thời gian giải thích nhiều, nói khẽ:

- Hắn lén lén lút lút xuất hiện tại đây, chắc chắn có chuyện gì ta chưa biết, tìm hiểu cho ta.

- Vâng.

Thanh niên kia đồng ý một tiếng, thu hồi trường thương, hắn biết rõ có Helisha trấn thủ ở đây thiếu niên này tuyệt đối không cách nào thoát được, lúc này cầm thương tiến lên nói Đỗ Địch An:

- Tiểu tử, thành thật một chút, phối hợp với chúng ta.

Đỗ Địch An trầm mặc một lát, chậm rãi ngẩng đầu, nói với Helisha:

- Có thể cho ta một lý do không?

Lông mi Helisha chau lại nói:

- Ngươi đang nói cái gì?

Đỗ Địch An nhìn vào mắt nàng nói:

- Mục đích ngươi lợi dụng ta là gì?

- Im ngay!

Thanh niên kia quát tháo, lớn tiếng nói:

- Ngươi nói hưu nói vượn gì vậy, dựa vào ngươi mà cũng xứng cùng...

- Không có việc gì!

Helisha đột nhiên lên tiếng, cắt lời thanh niên kia, đạm mạc mà nói:

- Lập tức soát người, mang về trong tộc thẩm vấn.

Thanh niên kia lĩnh mệnh, xô Đỗ Địch An một cái, vây quanh trước mặt hắn, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, rồi ánh mắt đặt vào bao đồ trên tay Đỗ Địch An, lập tức nhanh như điện mà ra ray cướp đoạt lấy nó.

Đỗ Địch An cũng không giữ chặt, tùy ý để hắn cướp đi, chỉ nhìn Helisha, một câu cũng không nói.

Helisha mỉm cười, lúc thanh niên kia đưa lưng về phía nàng, nàng trừng hai mắt nhìn Đỗ Địch An, giống như đang dí dỏm chơi đùa như lúc trước. Chỉ là giờ khắc này, nhìn thấy thuộc bộ dáng quen thuộc này, Đỗ Địch An lại đột nhiên hiểu ra ý nghĩa sau lưng nụ cười này lại chính là để trêu tức!

Vèo! Vèo!

Lúc này, bảy đạo thân ảnh nhiệt lượng nóng bỏng cũng nhanh chóng từ phía sau phóng tới, nhanh chóng hành lễ với Helisha.

Thanh niên kia cởi bỏ bọc đồ đoạt được từ tay Đỗ Địch An ra, lập tức nhìn thấy đồ vật bên trong, hắn không khỏi khẽ giật mình, sững sờ nói:

- Đây... Đây là cái gì?

Nghe thấy âm thanh hơi giật mình cùng khác thường của hắn, Helisha cũng đưa mắt nhìn, nàng lập tức sửng sốt, bao đồ này lại không phải là quyển trục như trong dự liệu của nàng mà là một chuỗi vòng hoa lục sắc hiếm thấy được đan lại thành vòng. Nụ cười yếu ớt trên mặt nàng lập tức trầm xuống, nàng ngẩng đầu lên gắt gao nhìn Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An cũng nhìn nàng, nhìn thấy biểu lộ đã có biến hóa của nàng, ánh mắt hắn hơi chớp động một cái, ngón tay bên cạnh tay áo hơi nắm chặt.

Trong mắt Helisha tràn ngập nộ khí, nàng toan mở miệng, nhưng đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, liền lập tức nói:

- Tìm kiếm chung quanh, hắn đã giấu đồ vật đi rồi!

Đỗ Địch An vẫn nhìn nàng, vẻ mặt vẫn không thay đổi, ngón tay khẽ run lên.

Thanh niên kia phất tay, bảy người đằng sau lập tức phân tán ra tìm kiếm xung quanh.

- Tiểu tử, ngươi thành thật khai báo đi, rốt cuộc ngươi giấu thứ đó ở đâu.

Thanh niên kia nắm chặt cổ áo Đỗ Địch An tức giận nói.

Đỗ Địch An hờ hững nhìn hắn, tựa như đang nhìn một món hàng không đáng một đồng nói:

- Ta không hiểu ngươi đang nói gì.

- Đừng đánh trống lảng!

Thanh niên kia hung hăng xô đẩy ngực hắn, cả giận nói:

- Ngươi là người của khu Ngoại Bích, nếu không có việc gì thì chạy đến nơi này làm gì? Thành thật khai báo đi!

Đỗ Địch An lui ra phía sau hai bước, đáy mắt hiện lên một ít sát ý, nhưng hắn kiềm chế được, âm thanh lạnh lùng nói:

- Ngoài Cự Bích là nơi tự do qua lại, ta muốn đi đâu còn cần phải báo cáo với ngươi sao?

- Ngươi!

Thanh niên kia tức giận đến cứng lại, nắm vòng hoa lục sắc trong bao ra, nói:

- Cái này là thứ đồ gì chứ?

Nói xong, hắn hung hăng ném xuống mặt đất, dùng chân giẫm đạp.

Đỗ Địch An chăm chú nhìn vòng hoa rơi trên mặt đất, thấy thanh niên kia một cước mà chà đạp nghiền nát trong đất bùn, cánh hoa tàn lụi, hắn chỉ yên lặng nhìn qua, cũng không nói tiếng nào.

Helisha nhìn thấy cảnh tượng này liền nhíu mày, ánh mắt đặt vào vòng hoa kia, nàng đột nhiên ngơ ngác một chút, cánh hoa trên vòng hoa này... Là đóa hoa lục sắc hiếm thấy, đây một trong những chủ đề mà nàng cùng Đỗ Địch An đã nói với nhau trong lần đầu gặp nhau tại đây, lúc đó nàng đã thuận miệng nhắc đến một loại hoa, cũng là loài hoa mà nàng yêu thích nhất...

- Đã tìm được!

Rồi đột nhiên, một âm thanh kinh hỉ truyền đến.

Nghe nói như thế, Helisha cùng tên thanh niên liền lập tức phản ứng, sắc mặt cả hai đều lộ ra vài phần vui mừng.

Đỗ Địch An lại trầm xuống, hắn không quay đầu lại, nhưng trong không gian thoáng rộng kia, hắn nhìn thấy một trong bảy người lúc đã tìm được một quyển trục.

Đúng là hắn đã mang quyển trục giấu đi!

Người này nắm lấy quyển trục chạy đến đưa cho tên thanh niên.

Tên thanh niên khẽ run lên,sắc mặt biến hóa, nói với Helisha:

- Nhị công chúa, là sách Long thứ chúng ta!

Sắc mặt Helisha lạnh lẽo, nói:

- Đem hắn về, cẩn thận điều tra!

- Vâng!

Tên thanh niên lĩnh mệnh, nhìn Đỗ Địch An, lạnh giọng nói:

- Tiểu tử, ngươi tốt nhất nên thành thật một chút!

Đỗ Địch An yên lặng không nói, tùy ý để hắn đưa đi, chuyện cho tới nước này hắn cũng không còn phản kháng hay giữ lại, ở trước mặt Helisha cùng tên thanh niên này, hắn muốn trốn cũng không thoát, huống chi đằng sau còn có thân ảnh Giới Hạn Giả Cao cấp.

- Đi!

Helisha nhảy xuống khỏi cự thương, một tay kéo hắn ra khổ đất bùn rồi thả người đạp phi thẳng lên Cự Bích.

Tên thanh niên cùng bảy vị kia lại không trèo lên tường, mà áp giải Đỗ Địch An xuôi theo Cự Bích vòng vèo mà đi.

Helisha đi trên Cự Bích, mỗi giây mỗi phút đều để ý bọn người Đỗ Địch An ở phía dưới, trong đôi mắt có chút lãnh ý, dường như bản thân hoài nghi rằng Đỗ Địch An sớm đã có đề phòng nàng!

Nhưng lúc nhìn thấy vòng hoa lục sắc kia, nàng lại cảm thấy, cũng không hẳn là vấn đề đề phòng, mà là một khả năng khác đáng sợ hơn, đó chính là trong khoảng thời gian ngắn kia, Đỗ Địch An đã ý thức được rằng thứ có thể mang đến nguy hiểm cho hắn chỉ có quyển trục chứ không phải thứ gì khác.

Loại ý thức linh mẫn như thế, nàng trước nay chưa bao giờ thấy trên người thiếu niên này.