Chương 551 Phán Quyết
Sảnh hội nghị Long tộc.
Trong đại sảnh ánh sáng u ám. Tại một cái bàn tròn, xung quanh bày mấy cái ghế, phía sau là bóng tối sâu không thấy đáy, như bước vào sào huyệt của một ma vật.
Vị trí chủ tịch trên bàn tròn có một ghế tựa màu đen rất lớn. Nói là cái ghế, thực ra nó như một cái giường lớn, hai bên mép có gai ngược uốn lượn lên như là lông mi của con mắt khổng lồ.
Trên ghế rồng rộng đủ cho bốn năm người nằm, một dáng người thướt tha nằm nghiêng nổi bật. Đó là một thiếu phụ toàn thân áo váy dài hoa lệ màu đỏ, áo choàng ngoài cũng màu đỏ có nhiều đóa hoa màu đen, áo choàng rất dài, kéo dài trên mặt đất.
Thiếu phụ này nhìn như là ngoài 20, hoặc là gần 30, vừa có hương vị thanh thuần cùng làn da tuyết trắng non mịn như thiếu nữ, lại vừa có bộ dạng thùy mị thành thục của thiếu phụ.
Đôi mắt nửa mở của nàng chứa ánh sáng kì dị, mang theo một loại cảm giác bình thản hờ hững, dường như tất cả sự vật đều không quấy nhiễu đến nàng, lại dường như nhìn thấu tất cả.
Bên cạnh long ỷ của nàng, bà lão lúc trước cung kính đứng đó, cúi đầu nhìn chân, thái độ khiêm tốn. Trên ghế ngồi hai bên bàn tròn, từng thân ảnh với từng tư thái khác nhau, toàn thân đều chìm trong bóng đêm, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng. Trong đó có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn như đứa trẻ sáu bảy tuổi cao chưa đủ nửa thước, có người khôi ngô, sau lưng nhô ra hai đạo gai xương bén nhọn màu đen như là áo giáp, có người ghé vào trên mặt bàn như là một bãi bùn nhão, dáng người cực mỏng.
- Các vị.
Một thân ảnh to lớn cao ngạo phía dưới bên phải long ỷ đan chéo hai tay, khuỷu tay chống ở trên mặt bàn, ngón tay cái nâng cằm lên, hai mắt màu vàng kim nhạt chậm rãi đảo qua mọi người, thấp giọng nói:
- Lần này quyển sách "Long thứ " bị trộm đi, chân tướng đã điều tra rõ ràng, Thánh Nữ Helisha trộm nó tặng cho một bằng hữu giao hảo ở khu Ngoại Bích, tuy trước mắt quyển sách đã được thu hồi trở lại, nhưng xử trí Thánh Nữ Helisha như thế nào sẽ theo quy củ cũ, bỏ phiếu quyết định.
Xoẹt xoẹt!
Một bé gái thân cao chưa đầy nửa mét cười khanh khách nói:
- Tộc trưởng, Thánh Nữ Helisha là con gái ngài, lần này nàng phạm phải chuyện như vậy, ngài cảm thấy phải xử trí như thế nào đây?
Thân ảnh to lớn cao ngạo giương mắt lườm nàng, đạm mạc đáp:
- Ta nói rồi, từ ngày Helisha trở thành Thánh Nữ, nàng đã không còn là nữ nhi của ta nữa mà là Thánh Nữ của Long tộc chúng ta, nàng gánh vác lấy hi vọng cùng trách nhiệm quật khởi Long tộc chúng ta, mỗi tiếng nói cử động, các vị đều có quyền uốn nắn.
Bé gái cười khanh khách:
- Máu mủ tình thâm, tuy Tộc trưởng ngài đã nói như vậy rồi, nhưng chuyện này, ta muốn nghe ý kiến của ngài trước, ngài định trách phạt nàng như thế nào đây? Trộm bí kỹ truyền cho người ngoài, may là không rơi vào trong tay Nham tộc cùng Dực Tộc, nếu không Long tộc chúng ta phải chịu thiệt thòi lớn, mấy trăm năm tâm huyết của các tiền bối cũng đốt quách cho rồi!
Thân ảnh to lớn cao ngạo lạnh lùng nhìn nàng một cái, hờ hững nói:
- Đề nghị của ta là giam trong Long ngục cho nàng suy nghĩ ba năm.
- Tộc trưởng, ngài trách phạt như vậy không khỏi quá bất hợp lí rồi?
Một thanh niên gầy gò khác khẽ cười nói:
- Nếu như giam giữ Thánh Nữ rồi, nhiệm vụ mà Cự Bích bàn giao xuống, ai đi hoàn thành? ở Địa bàn của chúng ta thì ai đi trấn thủ?
Tiểu nữ hài cười hì hì nói:
- Tộc trưởng vẫn là đau lòng nữ nhi bảo bối của mình, giam giữ suy nghĩ, nói thật dễ nghe, nói là trách phạt chẳng bằng nói là bảo vệ, những Long trùng trong Long ngục kia trùng cũng không dám tới gần nàng, cho nàng tại đó nghỉ ngơi ba năm, quả thực là hưởng phúc rồi!
Thân ảnh to lớn cao ngạo đạm mạc nói:
- Lần này gọi các vị đến vốn là thương thảo, các vị có ý kiến gì cứ việc nói, không cần thảo luận quan điểm của ta tại đây. Nếu các ngươi không hài lòng cứ việc nói ra ý nghĩ của mình, cuối cùng mọi người bỏ phiếu biểu quyết, được phiếu tối đa sẽ thi hành, quy củ này còn muốn ta lặp lại nữa hay sao?
- Tộc trưởng nói không sai, hai vị các ngươi nhằm vào Tộc trưởng có ý tứ gì, không phải là muốn nghiêm trị Helisha sao?
Một thân ảnh nấp trong trong bóng tối ngáp một cái rồi nói:
- Trước khi đàm luận về việc trừng phạt, ta cảm thấy nên đưa ra chứng cớ đi, trộm lấy bí kĩ của Long tộc truyền cho ngoại nhân là tối kỵ trong tộc quy, Thánh Nữ sẽ không có khả năng không rõ ràng việc này. Cá nhân ta không quá tin tưởng nàng sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn nhưvậy.
Bé gái kia nhìn qua nàng, lại cười khanh khách:
- Ngươi có ý tứ gì, đang hoài nghi năng lực điều tra của Long vệ môn sao, chứng cớ thật giả rõ ràng, chẳng lẽ ý ngươi nói là có người hãm hại Thánh Nữ của chúng ta, ai có lá gan lớn như vậy?
- Ai được lợi, người đó liền có gan.
Thân ảnh nấp trong bóng tối cười mỉm mà nói.
Tiểu nữ hài thu lại nụ cười trên mặt, nhìn hắn một cái, quay đầu nhìn về phía Tộc trưởng, nói:
- Tộc trưởng, ngài cho những người khác xem chứng cớ đi, không thì hội nghị này không biết kéo dài tới khi nào.
Tộc trưởng trầm mặc một hồi, nói với bà lão bên cạnh Long mẫu:
- Ngươi nói đi.
- Vâng.
Bà lão cung kính gật đầu, nhìn thoáng qua mỹ phụ trên ghế rồng bên cạnh, chậm rãi tiến lên trước một bước, thấp giọng nói:
- Bẩm báo các vị chủ tịch quốc hội, trải qua điều tra, trên quyển trục bí kỹ của Long tộc lưu lại mùi của tiểu thư Helisha! Mặt khác, phản ứng lúc lấy được quyển sách của người nọ cũng chứng minh đúng là Helisha tiểu thư giao cho hắn.
Nàng dừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Chúng ta phái Long vệ điều tra qua thân phận người nọ, là một con cờ mà tu đạo viện phái đến bên trong Hắc Ám Giáo Đình khu Ngoại Bích, Long vệ môn lục soát qua chỗ ở của hắn tìm được một mảnh khăn tay.
Nói xong, từ trong tay áo rút ra một vật đưa tới trên bàn.
Đây là một tấm khăn nhỏ mà trẻ con dùng, bên trên có đóa hoa Tử sắc.
Xoẹt xoẹt!
Bé gái kia nhìn thấy khăn tay, không khỏi nở nụ cười.
Những người còn lại đều ngưng mắt, nhận ra đây là khăn tay của Thánh Nữ khi còn bé, hơn nữa tuyệt đối không phải giả!
- Trải qua điều tra, đám Long tướng bắt người hôm đó dẫn đầu là tiểu thư Hataway, Helisha tiểu thư đã từng ở trên Cự Bích, tại nơi đó đến nay còn lưu lại mùi của tiểu thư Helisha, bởi vậy không khó phỏng đoán, tiểu thư Helisha đang muốn gặp mặt người nọ, lại bị tiểu thư Hataway dẫn đầu đám Long Tướng đoạt trước một bước, bắt người nọ lại.
Bà lão chậm rãi nói.
Thần sắc đám người khác nhau, có người đáy mắt lộ ra một vệt thâm ý.
- Bọn thị vệ ở nơi cất giữ bí kĩ từng nói, lúc quyển sách bị mất trộm từng thấy qua tiểu thư Helisha ở đó.
Bà lão thấp giọng nói:
- Căn cứ tất cả chứng cớ này, tiểu thư Helisha có hiềm nghi lớn nhất, không thể phủ nhận!
- Chuyện này đã hỏi qua Thánh Nữ chưa?
Một lão đầu dáng người nhỏ gầy giương mắt nhìn nàng.
Bé gái cười khanh khách nói:
- Dù có hỏi nàng hẳn cũng sẽ không thừa nhận chứ?
Bà lão thấp giọng nói:
- Hỏi qua rồi, tiểu thư Helisha nói nàng không có trộm. Nàng nói sở dĩ nàng xuất hiện ở trên Cự Bích, là vì tiểu thư Hataway nói cho nàng biết người trộm quyển sách ở đó nên nàng mới đuổi theo. Về phần khăn tay, nàng cũng trả lời, nói là lần lén chạy ra khỏi khu nội bích chín năm trước chạy đến khu Ngoại Bích bị rơi.
- Ta nói rồi mà.
Bé gái kia cười nói:
- Chuyện lớn như vậy bị bắt được, không ai sẽ thừa nhận cả.
Lão già gầy gò không để ý tới nàng, tiếp tục nói với bà lão:
- Nàng có chứng cớ có thể chứng minh sao?
Bà lão lắc đầu:
- Không có.
- Thánh Nữ từ trước đến nay chỉ thích đơn độc, lúc đó ở một mình thì có chứng cớ gì có thể chứng minh? Theo ta thấy, vấn đề bên trong chuyện lần này quá lớn.
Lúc trước nấp trong trong bóng tối thân ảnh nói:
- Thánh Nữ cũng nói là tiểu thư Hataway gọi nàng đi đến đó, chuyện lần này bại lộ, Thánh Nữ chịu trừng phạt, được lợi nhất chính là tiểu thư Hataway. Như vậy, chúng ta tại sao không thể hoài nghi rằng từ đầu tới cuối chuyện này đều là tiểu thư Hataway một tay bày ra đây?