← Quay lại trang sách

Chương 550 Thu Lưới

Helisha nhu thuận nghe lời, không ngừng gật đầu nói:

- Vậy không có người hầu, quần áo phải tự mình giặt, cơm phải tự mình làm, cuộc sống như vậy, ta thấy thật khó khăn, đúng là tỷ tỷ, nếu ngươi cảm thấy khổ cứ nói với ta, với tư cách muội muội của ngươi, ta sẽ làm mọi thứ để giúp ngươi, chúng ta vẫn là tỷ muội tốt.

- Ngươi không cần bận tâm.

Đường trang thiếu nữ lạnh nhạt nói:

- Có gì cứ việc nói thẳng đi.

Helisha hì hì cười cười, nói:

- Ta đến chủ yếu là nói cho tỷ tỷ một tin tức, có người trộm Long thứ của Long tộc chúng ta đưa cho ngoại nhân, bây giờ ta đã bắt được người này, Long thứ cũng được ta mang về rồi!

Đường trang thiếu nữ đạm mạc nói:

- Ta đã nói rồi, chúc mừng ngươi.

Helisha lắc đầu, thân thiết mà nhìn nàng nói:

- Tỷ tỷ, nói đến người bị ta bắt là người mà ngươi quen biết, ngươi không muốn gặp sao?

Sắc mặt đường trang thiếu nữ trầm xuống, ngước mặt lên nhìn thẳng nàng hỏi:

- Lời này của ngươi là có ý gì?

Helisha không sợ hãi chút nào mà nhìn nàng, cười hì hì nói:

- Không có ý gì, ta chỉ là muốn nói, người này ngươi thật sự biết, có thể là ngươi không nhớ rõ, nhưng chín năm trước, ngươi vụng trộm chạy ra khỏi nội bích đến Ngoại Bích, chuyện này có lẽ ngươi vẫn còn chút ấn tượng chứ?, không biết ngươi còn nhớ hay không, ngươi lúc ấy mang một đứa bé đưa nó vào một cô nhi viện, còn để khăn tay của mình lại cho nó!

Đường trang thiếu nữ lập tức ngơ ngẩn.

Chín năm trước? trong đầu nàng lập tức hiện ra cái ngày trời mưa to như trút nước, nàng không chịu nổi áp lực, muốn rời xa tất cả, cho nên bay qua Thán Tức Chi Tường chạy tới khu Ngoại Bích, nàng cứ chạy mà trong lòng mờ mịt không có mục đích, lại nhìn thấy một nam hài ăn mặc vô cùng kỳ quái, sắc mặt yếu ớt dị thường cũng đang du đãng trên đường mà chẳng có mục đích gì.

Có lẽ cũng đang cơ khổ không nơi nương tựa như mình, lúc ấy nàng chủ động đi tới dẫn nam hài ấy tới một cái mái hiên tránh mưa, trong lúc tránh mưa, nàng còn hỏi thăm tình cảnh của nam hài này, nhưng ngôn ngữ mà nam hài này nói ra lại vô cùng quái gở mà nàng chưa từng nghe qua, giống như là một loại ngôn ngữ lạ lẫm.

Nguyên nhân chính là như thế, chuyện này đã để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc.

Chỉ là...

- Chuyện này, làm sao ngươi biết được? Sắc mặt đường trang thiếu nữ trầm xuống, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào muội muội của mình.

- Đều là hắn nói cho ta biết.

Helisha che miệng cười khẽ nói:

- Nhắc tới cũng là trùng hợp, hắn ra tay giúp ta, nhưng trong cơ duyên đó ta lại thấy khăn tay của ngươi trên người hắn! Nói thật ra, người này rất trọng tình cảm, rõ ràng hắn vẫn một mực giữ lấy cái khăn năm ấy ngươi đưa cho hắn, lại còn ảo tưởng có thể gặp được một người tương tự như ngươi, thật là khờ tới mức ngu đần.

Đường trang thiếu nữ ngơ ngẩn.

Helisha nhìn thấy nét mặt của nàng, cười hì hì nói:

- Bây giờ người này đã bị mang về, có lẽ cũng đã bị thẩm tra xong, thật không biết các trưởng lão sẽ xử trí hắn như thế nào, Long trùng phệ cốt? Rút huyết nhuận Thổ? Thật là đáng thương, nhiều năm như vậy vẫn ôm khăn tay trong lòng, mong mỏi có thể gặp được tỷ tỷ ngươi, kết quả lại bị cực hình sống không bằng chết.

Nói đến đây, vẻ mặt nàng tiếc hận, thở dài lắc đầu.

Đường trang thiếu nữ im lặng xuống, sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói:

- Ngươi cho rằng ngươi nói như vậy, ta sẽ ra mặt, thay hắn cầu tình với trưởng lão sao?

Helisha nhíu mày.

- Một chút thủ đoạn ấy của ngươi, ta có thể vấp phải lần một lần hai, chứ nhiều lần thì rất khó.

Đường trang thiếu nữ lạnh lùng mà nhìn nàng một cái, xoay người nói:

- Lần sau đổi trò gian trá đi, hơn nữa lập tức biến đi, nếu không...

Nàng Không có nói tiếp, nhưng trong không khí đột nhiên ngập tràn sát khí như ngàn vạn lợi kiếm bao phủ khắp toàn bộ quảng trường.

Sắc mặt Helisha lập tức trầm xuống, hơi cắn môi, oán hận mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng, rất nhanh liền chỉ cánh tay nói:

- Ngươi đúng là quái vật lãnh huyết!

- Cút!

Đường trang thiếu nữ trừng hai mắt.

Cự kiếm quấn quanh trên lưng nàng hơi rung rung, hình như muốn thoát ra khỏi sự phong tỏa của vải.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Helisha biến hóa, nàng nắm chặc trường thương trong tay, gắt gao nhìn vào bóng lưng của Hatawa, qua một giây, bàn chân nàng đập mạnh xuống mặt đất, quay người bay vút đi, biến mất khỏi đường núi.

Sau khi thân ảnh nàng rời đi, cự kiếm trên lưng đường trang thiếu nữ trên lưng cũng ngừng rung, hơi buông lỏng vải, lại một lần nữa nắm chặt thân kiếm...

Vèo!

Thân ảnh Helisha theo đường núi tức tốc lao đi như một đạo tàn ảnh, thẳng tắp mà vọt xuống dưới núi.

Ở chân núi, một nam tử gầy da trắng dị thường như đắp bột đang chờ ở đó, ăn mặc một bộ quần áo và trang sức hết sức kỳ lạ, bộ dáng cực kỳ quái dị, khuôn mặt thuần trắng như bột mì, lông mi cũng trắng như tuyết, thoạt nhìn tựa như không có lông mi, chỉ có một đôi đồng tử màu vàng huyết thống quý tộc, hắn giữ trên môi nụ cười nhàn nhạt, nhìn qua Helisha mỉm cười nói:

- Như thế nào, lại bị đuổi xuống?

Helisha nổi giận đùng đùng, nghe vậy trừng mắt liếc hắn một cái.

Nam tử kia cũng không thèm để ý, cười nhạt một tiếng, nói:

- Bố trí những mặt khác xong rồi sao?

Nghe nói như thế, nộ khí trên mặt Helisha lập tức thu vào, lộ ra nụ cười lãnh ý nói:

- Đương nhiên! Lúc này đây, chắc chắn phải cho nàng trả giá thật nhiều, những thứ đã cướp đi đều phải trả lại cho ta!

- Vậy là tốt rồi.

Nam tử mỉm cười nói.

- Lúc đầu suýt nữa lộ ra một chút sơ hở, may mà tên kia lanh trí, làm hỏng vòng hoa mà người nọ bện, nếu mắt các trưởng lão thật khó tránh khỏi sinh nghi.

Helisha hừ lạnh một tiếng, ở trong Long tộc, ai ai cũng biết nàng yêu thích lục sắc, còn tỷ tỷ của nàng yêu thích Tử sắc, nếu như bị phát hiện cái vòng hoa đó đều là hoa lục sắc hiếm thấy, thật khó tránh khỏi sự nghi ngờ.

Tuy một chút nghi ngờ ấy không thể ảnh hưởng đến đại sự, nhưng chung quy là để lại một cái đuôi, dù sao trong chuyện này người được lợi cũng chính là nàng, cho nên nàng phải làm trăm phần trăm hoàn mỹ!

- Ngươi thật đúng là một chút sơ hở cũng không để lại...

Nam tử kia cười nói.

Helisha cười lạnh nói:

- Ta không cách nào so sánh lại nàng ta, nếu như có sơ hở, người ngã xuống chính là ta, dù là chỉ có một lần cũng sẽ vạn kiếp bất phục!

Nam tử kia mỉm cười nói:

- Ngươi cũng không được tự coi nhẹ mình, ngươi cũng đừng thấy bản thân thua kém nàng, nếu như tài nguyên của Thánh Nữ đều giao cho ngươi, ngươi có thể còn ưu thế tú hơn thế!

- Đây còn phải nói?

Vẻ mặt Helisha cao ngạo, không có nửa phần nhu thuận như lúc trước, ngang nhiên nói:

- Đi thôi, chuẩn bị xong việc!

Nam tử mặt trắng mỉm cười gật đầu.

...

...

- Vào trong!

Một tiếng quát tháo, thanh niên tóc vàng đẩy vào lưng Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An bị xô đẩy bước ra phía trước vài bước, đi vào trong phòng giam u ám này, ngắm nhìn bốn phía, chỉ có một chậu than đang cháy, trong không khí phiêu đãng lại có mùi thối của thi thể chuột chết.

Đây là một cái nhà tù chỉ có lối đi nhỏ phía trước, chỗ khe cửa lọt vào một chút ánh sáng, vật chiếu sáng duy nhất chính là chậu than trước mắt cùng vài chén đèn nhỏ trên tường.

- Thành thật một chút đi.

Thanh niên tóc vàng hừ lạnh một tiếng, chán ghét nhìn xem Đỗ Địch An.

- Dám trộm bí tịch chiến đấu thuật của Long tộc chúng ta, cũng không biết nhìn thân phận của mình một chút, đúng là chuột nhắt của ngoại bích.

Đỗ Địch An hờ hững mà nhìn hắn một cái, nhắm mắt lại, cũng không để ý đến.

Thanh niên tóc vàng thấy vậy cũng không tiếp tục chờ lâu, quay người rời khỏi cái nhà tù âm u này, lúc gần đi còn dặn dò lính canh ngục phải trông giữ cẩn thận.

Bọn họ đi rồi, Đỗ Địch An mới chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt âm trầm, chuyện cho tới bây giờ, hắn dường như chỉ có thể ở lại chờ Long tộc thẩm phán. Nhưng mặc người chém giết như vật vốn không phải tác phong của hắn, nếu như bị phán xử tử hình, hắn phải nghĩ ra cách khiến Long tộc tâm động mà không giết chết hắn, hoặc là tin tức, hoặc là vật phẩm, hoặc là giá trị lợi dụng, trước mắt phải giữ gìn mạng của mình.

- Bát đại Truyền Kỳ Ma Ngân, tu đạo viện, Thần Thuật...

Ánh mắt Đỗ Địch An hơi chớp động, tuy trước mắt hắn chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không thể tạo ra đồ vật, chỉ cần có cái gì đó có thể khiến Long tộc tâm động, trong lúc này thời gian đối với hắn mà nói, chính là cơ hội!

Lúc này đây, chỉ cần có bất kỳ cơ hội thoát thân nào hắn đều bắt lấy, dù là bạo lộ năng lực biết bay của mình hắn cũng không tiếc.