← Quay lại trang sách

Chương 560 Long Hoang Vệ

Cũng được.

Helisha gật đầu:

- Dùng Ma Ngân thuận tay mới là chuẩn xác, nếu như vậy, ngươi cứ kiên trì cho tốt đi.

Đỗ Địch An gật đầu.

Helisha không nói thêm gì, sau khi nhìn hắn một cách thâm ý liền quay người rời khỏi nhà tù.

Đỗ Địch An nhìn bóng lưng nàng rời đi xuyên qua lan can nhà giam, chậm rãi thu hồi ánh mắt, tâm tình sa sút lần nữa lại có hi vọng, nhưng bỗng nhiên lại nghĩ đến một việc, thân phận Thánh Nữ của Helisha đã bị vị Hataway thay thế, vậy hôm nay nàng đã nắm được thân phận Thánh Nữ, sau này sẽ không tiếp tục hãm hại hắn? Hắn thật sự chỉ cần làm tốt một cái Long hoang vệ mà sống sót là được sao?

Với sự phán đoán về nhân tâm con người, hắn không nghĩ nữ nhân này sẽ dừng lại như vậy, hơn nữa lúc trước đối thoại ở trên phế tích, cũng có thể cân nhắc ra không ít chuyện.

Tuy nữ nhân này từ đầu đến cuối đều lừa gạt hắn, nhưng một vài lời trong lúc nói chuyện, chưa hẳn đều là nói dối. Dù sao nói dối thật sự cũng phải nửa thật nửa giả, như vậy mới có thể khiến người khác tin tưởng.

Theo lời nói của Hataway, có một điểm có thể xác nhận hoàn toàn không phải giả, đó chính là Helisha, người mang mình đến cô nhi viện thật sự không có bạn bè.

Tuy hắn ở nhà giam và không thể nhìn rõ toàn diện, nhưng từ lời nói và biểu lộ của một người đều có thể phán đoán được, cùng với lời của Hataway lúc trước thì cơ bản đã có thể kết luận.

Tin tức này nhìn như vô dụng nhưng Đỗ Địch An cũng hiểu được, đây là một tin tức vô cùng nguy hiểm!

Nếu Helisha không có bạn bè gì, vậy với quan hệ giữa bọn hắn tất nhiên sẽ trở thành sơ hở cùng lợi dụng trong tay Hataway.

Trừ phi nàng đột nhiên mềm lòng, một thân phận Thánh Nữ đã làm nàng thõa mãn, vậy sẽ không tiếp tục đối phó với Helisha.

Thế nhưng, với những cuộc trò chuyện trước đây giữa hắn với nàng, những cách làm của chị gái “Hataway” đều có mức độ bôi nhọ rất lớn, điều này thể hiện một sự căm hận mãnh liệt!

Loại căm hận này chưa hẳn vì kéo đối phương xuống thần đàn mà cảm thấy mỹ mãn.

- Xem ra, phiền toái sau này sẽ không nhỏ….

Ánh mắt Đỗ Địch An trầm xuống, ở bên dưới Long tộc cũng không phải kế lâu dài, phải nhanh chóng nghĩ biện pháp rời khỏi, chế tạo Thần Thuật của mình, chỉ có như vậy mới có thể tự bảo vệ mình.

Nhưng chế tạo Thần Thuật cần ít nhất ba đến năm tháng.

Hơn nữa, với thân phận nhạy cảm của hắn hôm nay, Long tộc có thể dễ dàng rời mắt khỏi hắn sao.

Rõ ràng không thể.

Nghĩ đến điều này, chân này hắn nhíu lại, suy tư về các loại khả năng.

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Sau khi Helisha rời khỏi một lúc lâu, trong phòng giam lại xuất hiện âm thanh nghênh đón.

Đỗ Địch An cúi đầu ngồi xếp bằng trong lồng giam, suy tư về chuyện của mình, nhưng lúc nhà tù mở ra hắn liền phục hồi tinh thần, tuy không ngẩng đầu nhưng nhìn thấy có một đạo thân ảnh đi tới, chính là thanh niên tóc vàng cầm thương lúc trước bắt mình cùng với Hataway tại ngoài Cự bích.

Sebis nhìn Đỗ Địch An trong lồng giam âm u, sắc mặt lạnh lùng nói với lính canh ngục:

- Mở cửa.

Lính canh ngục nhìn qua thủ dụ hắn mang tới, mở cửa nhà giam.

Đỗ Địch An chậm rãi đứng lên.

- Ra ngoài đi, trưởng lão muốn gặp ngươi.

Sebis khẽ nhíu mày, nhanh chóng nói ra, nói xong liền đóng chặt miệng đồng thời dừng hô hấp, bởi vì mùi của nơi này thật sự khiến hắn chán ghét.

Ánh mắt Đỗ Địch An chớp động một cái, gật đầu bước ra nhà giam.

Sebis lúc này quay người rời đi.

Đỗ Địch An đi theo phía sau hắn, chỉ thấy bên ngoài nhà tù này là một sơn cốc, chung quanh trải rộng bụi gai cùng những bụi cỏ hoa kỳ lạ, những đóa hoa này nhan sắc tiên diễm, đều là độc vật nổi danh.

Sebis không nói gì, nhanh chóng đi lên phía trước.

Đỗ Địch An theo sát phía sau, âm thầm quan sát chung quanh, dù sao ghi nhớ lộ tuyến cũng sẽ có vài phần thu hoạch, tuy sau này chưa chắc dùng tới nhưng nhân sinh không phải đều là bất ngờ sao?

Cũng không lâu sau, Đỗ Địch An cùng Sebis đi đến một chỗ dưới đỉnh núi cao, nơi này có một tòa thành mảnh nhọn, chiếm diện tích lớn, khí thế bao trùm.

Bên ngoài tòa thành là một quảng trường, bên trên có một vài thạch điêu của vài người, dường như là tiền bối của Long tộc.

Hành lang bên ngoài tòa thành gấp khúc, Long tộc thủ vệ mặc áo giáp đứng theo quy định, chung quanh không có người vẫn phải đứng thẳng, khí thể hiên ngang.

Sebis mang Đỗ Địch An đi vào chủ điện trong tòa thành, thảm trải đỏ tươi tới cửa lớn, bên trong cao lớn nhưng trống trải như một giáo đường cực đại, tuy nhiên lại không có những dãy ghế để nghe giáo, phía trên chỉ có một vương tọa màu vàng xanh nhạt cùng với một dáng người khôi ngô ngồi bên trên, trên thân là một kiện hộ giáp, bả vai cùng cánh tay ngăm đen, đường cong bắp thịt vô cùng tráng kiện.

Bên dưới là một tông quần rộng thùng thình và một đôi giày hợp kim.

Nhưng bắt mắt nhất chính là có hai thứ giống như gai nhọn mọc trên lưng, chống đỡ sau lưng vương tọa, như những chiếc gai thẳng đứng phía sau lưng thằn lằn, một dài một ngắn, dài thì hơn 20cm, ngắn thì hơn 10cm, nhìn lên cực kỳ khủng bố.

Đỗ Địch An nhìn lại từ xa, trong lòng thất kinh một cái, nhiệt lượng trên thân người này cực kỳ cuồng dã, tựa như một hỏa cầu thiêu đối, cơ hồi có thể so sánh với Hataway đã gặp qua.

Nhưng nếu so với Helisha nhìn thấy ở phòng giam thì còn kém hơn nhiều.

Nhiệt lượng trên người Helisha nội diễm như một đoàn huyết huyết dịch đỏ sậm lưu động trên người, tuy làm cho người khác không thể phân biệt được mật độ nhiệt lượng cụ thể nhưng có thể đại khái cảm nhận được một ít cường độ, so với người này còn mạnh hơn mấy phần. Mà nhiệt lượng của tráng hán này lại rất dễ thấy rõ, hoàn toàn phóng ra ngoài tựa như ở vào thời khắc hưng phấn nhất.

- Đây cũng là cấp bậc Khai Hoang giả sao…..

Ánh mắt Đỗ Địch An chớp động một cái, Long tộc quả nhiên cường hãn, tùy tiện gặp phải một người liền có thực lực khủng bố như thế, hơn nữa nghe lời của thanh niên tóc vàng cũng chỉ là một gã trưởng lão mà không phải Tộc trưởng.

- Harreka trưởng lão, đây là người đến từ Ngoại bích lấy được quyển sách Long thứ.

Sebis cung kính nói.

Harreka trên vương tọa nâng đôi mắt ánh kim nhìn trên người Đỗ Địch An, trong đôi mắt Kim sắc như muốn cắt đứt thân thể Đỗ Địch An, hắn ừ một tiếng, thanh âm tục tằng khàn khàn nói:

- Ngươi lui xuống trước đi.

- Vâng.

Sebis cung kính gật đầu, nhanh chóng quay người rời đi, hắn đều không muốn ở lâu trước mặt quái vật này.

Sau khi Sebis rời đi, Harreka âm trầm nói với Đỗ Địch An:

- Đến đây.

Đỗ Địch An cảm nhận được một cỗ địch ý trên người hắn, trong lòng hơi trầm xuống, chẳng lẽ Hataway nhanh như vậy đã bắt đầu trả thù? Vị trưởng lão này là người của nàng? Trong lòng nghĩ như vậy, hắn chậm rãi tiến lên vài bước.

Harreka thấy Đỗ Địch An đi thật chậm, không dám bước lên trước, hừ lạnh một tiếng nói:

- Tiểu tử tóc đen, ngươi có biết ngươi làm hại điện hạ Helisha sẽ thảm lắm không?

Nghe vậy, Đỗ Địch An lập tức giật mình, đồng thời thở hơi ra, xem ra người này hình như không phải người của Hataway.

Thấy Đỗ Địch An ngơ ngẩn, Harreka hừ một tiếng nói:

- Helisha điện hạ nhiều năm như vậy cẩn thận trấn thủ hoang khu vì gia tộc, mấy lần suýt chết, trở thành thức ăn của những quái vật kia! Nàng vì gia tộc này mà từ bỏ tất cả, lúc nhỏ của nàng, sinh hoạt của nàng, tự do của nàng, tất cả đều bỏ ra! Nhưng hiện tại, bởi vì tiểu tử chết tiệt ngươi khiến nàng bị thay thế, bị tiểu nha đầu chỉ biết suy ma nghĩ quỷ thay thế!

Đỗ Địch An sửng sốt.

Lúc trước nói chuyện cùng Helisha khiến hắn có chút hiểu rõ, nhưng không ngờ cuộc sống của nàng lại trôi qua khổ cự như vậy!

Khó trách mất đi chức vị Thánh Nữ, nàng cũng không thèm để ý, ngược lại còn cao hứng.