Chương 559 Con Đường Tương Lai
Helisha đột nhiên cảm nhận được một cỗ quật cường trên người thiếu niên này, đôi má nhu hòa vài phần nói:
- Nói như vậy cũng đúng, nhưng ngươi tin tưởng nàng cũng là vì cho rằng nó là ta nên ngươi mới không phòng bị.
Nghe được lời an ủi của nàng, Đỗ Địch An biết rõ nàng nói không sai, chuyện lần này hắn không đủ lý trí, trực giác mấy lần cảnh báo nhưng hắn lại không nghe tin, lại rơi vào bẫy tình cảm của chính mình. Điều này khiến thống khổ cùng hận ý trong lòng càng thêm mãnh liệt, đồng thời còn có một ít mờ mịt. Người hắn hận không phải là Hataway, mà là chính mình.
- Một người lương thiện mới có thể dễ dàng tin tưởng người khác. Một người xấu, lúc đối đãi người khác mới có thể có được quyết tâm hung ác, thà giết nhầm không buông tha! Nhưng…. đối đã người quen, bạn thân, thân nhân, người yêu, nếu cũng vì một chút nghi kỵ, thà giết nhầm khôn thể buông tha, vậy thì tính là ai? Hoặc nói đây còn coi là người? Nhưng nếu không như vậy…. về sau lại có bao nhiêu người lại ngụy trang thành thân nhân của mình, không có phòng bị mà chọc cho mình một dao găm?
Nghĩ đến lúc này, hắn nghĩ đến Kurren phản bội chính mình, nghĩ tới hãm hại của phụ thân Jenny, nghĩ tới Hataway ngụy trang….. nếu chỉ là một người bình thường, có lẽ loại này cũng sẽ không nhận ra?
Nhưng hắn đi đến hôm nay, đã không thể nào trở lại bình thường. Cho dù có thể làm một người bình thường, hắn sao có thể cam tâm? Làm sao có thể ngăn chặn bản thân sợ gặp phải chuyện này lần nữa?
Nếu đứng ở điểm cao nhất, nhất định sẽ cô độc tuyệt vọng, hắn lại còn có lựa chọn nào?
Nhìn thấy bộ dạng cúi đầu buồn bực của Đỗ Địch An, bờ môi Helisha khẽ động chậm rãi nói:
- Ngươi cũng không nên tự trách cái gì, các ngươi một sáng một tối, nàng lại cố ý lợi dụng ngươi, nếu ngươi có thể phát giác được mới là chuyện lạ. Hơn nữa, chuyện lần này phải là nên cảm ơn ngươi đã để ta thoát khỏi thân phận Thánh Nữ, có thể sống một cách tự do như những người khác.
Đỗ Địch An liền giật mình, ngẩng đầu nhìn nàng.
- Ta trời sinh Giác Tỉnh, từ nhỏ đã được kỳ vọng rất cao, từ sau khi ta bắt đầu có trí nhớ liền tiến hành huấn luyện nghiêm khắc…
Helisha nhếch môi cười thản nhiên, trong mắt hiện lên vài phần hồi ức:
- Ngày qua ngày đều là huấn luyện, học tập, chiến đấu tựa như một con rối. Hôm nay, cuối cùng gông xiềng này không thể giam cầm ta nữa rồi, cho nên thật sự muốn cảm ơn ngươi!
Nói đến đây, nàng nhìn Đỗ Địch An, biểu lộ chăm chú.
Đỗ Địch An giật mình, không ngờ nữ hài lớn hơn mình một chút, nhưng thời gian trôi qua lại buồn tẻ đơn điệu như vậy.
- Chuyện lần này đối với ta mà nói là một chuyện tốt, nhưng…..
Helisha nhìn qua Đỗ Địch An, nói:
- Lại cuốn ngươi vào chuyện lần này, thật sự xin lỗi, còn suýt khiến ngươi vứt bỏ tính mạng.
Khóe miệng Đỗ Địch An khẽ động, lắc đầu nói:
- Thật không phải lỗi của ngươi, hơn nữa, chuyện như vậy ta đã quen rồi.
Đã từng mấy lần nguy hiểm, hắn đều bị quấn vào trong, còn suýt vứt bỏ mạng nhỏ này.
Hắn còn nhớ, lúc kiểm tra trước khi nhập học lúc trước, trị số phóng xạ trong máu đạt tiêu chuẩn liền bị mang đến kiểm tra đo lường thể chất Thú Liệp giả, lại vì việc lỡ miệng trong lúc nói chuyện của hai Thú Liệp giả kia mà bỏ mạng.
Về sau bị phụ thân Jenny hãm hại cũng chỉ vì chính mình thích con gái hắn.
Kể cả lần này cũng chỉ vì hai tỷ muội Helisha cùng Hataway tranh đoạt, bị cuốn vào trong đó, suýt chết.
Nguyên nhân của những nguy hiểm này đều buồn cười, nhưng cũng là tướng mạo mà thế giới này có sẵn, bản thân hắn quá nhỏ bé.
Thú Liệp giả là như thế, người bình thường cũng như thế.
Một người làm việc cần cù, có thể bị thay thế bời sự xuất hiện của người thân của thủ trưởng, mất đi nguồn kinh tế.
Một binh sĩ ưu tú có thể vì một lần đặt cược thất bại của quan quân mà mất mạng.
Cái gọi là “Mệnh ta do ta không do trời”, “Nhân định thắng thiên”.
“Thiên” trong này là chỉ những tử vật nhìn thấy vô số bất công của chúng sinh nhưng không hề có cảm xúc? “Thiên” chân chính, lại chỉ là thiên tử như cổ đại, người đứng ở vị trí cao nhất mà thôi!
Cũng chỉ có con người mới có thể quyết định sinh tử của con người, cũng có thể khiến con người sống không bằng chết!
Nghe được lời Đỗ Địch An, Helisha hơi im lặng, một lúc sau mới nói:
- Thời gian sau này của ngươi sẽ sống một cách khổ sở, hi vọng ngươi có thể kiên trì, nếu như có cơ hội, ta sẽ xin Tộc trưởng cho ngươi trở lại cuộc sống vốn có.
Sau này? Đỗ Địch An liền giật mình, trong lòng không khỏi nhảy lên một cái:
- Ngươi nói là….. lần này Long tộc các ngươi sẽ không trực tiếp xử tử ta?
Helisha gật đầu:
- Ta đã nói với Tộc trưởng, hắn sẽ lưu lại tánh mạng cho ngươi, nhưng ta biết, hắn sẽ cho ngươi đến đội ngũ Long hoang, trở thành phế vật.
Phế vật? Nghe nàng nói trắng ra như vậy, khóe miệng Đỗ Địch An khẽ động một cái, nhưng chuyện cho tới bây giờ, còn sống là được, cho dù trở thành phế vật của Long tộc thì có làm sao? Chỉ là, nghe lời này của Helisha, Long hoang vệ này hình như cũng không phải chuyện tốt gì, hắn hỏi:
- Long hoang vệ là gì…. có quan hệ với Hoang khu sao?
Trong mắt Helisha có một chút kinh ngạc, không ngờ Đỗ Địch An lại biết đến sự tồn tại của hoang khu, nhưng rất nhanh liền nghĩ đến muội muội Hataway của mình, trong lòng hiểu được, gật đầu nói:
- Đúng vậy, chức trách của Long hoang vệ chính là hiệp trợ Khai Hoang giả, quét sạch ma vật khu vực ven ngoài hoang khu, có chút tương tự với Thú Liệp giả ở khu Ngoại bích các ngươi, nhưng ma vật lại mạng hơn nhiều, tỉ lệ tử vong tương đối cao.
Đỗ Địch An giật mình, lập tức hiểu được.
Khó trách lại trở thành phế vật. Nhưng cách làm của Long tộc cũng rất bình thường. Lúc bị bắt đến đây, hắn vốn hông ngờ có thể sống được, hoặc tùy tiện rời khỏi đây, dù sao bản thân lấy được bí kỹ chiến đấu của Long tộc, một khi để hắn rời đi, chẳng phải giống vói việc sẽ tiết lộ bí kỹ chiến đấu của gia tộc mình? Mà phái hắn làm Long hoang vệ, mặc dù hi sinh cũng không sao, xác thực là một “phế vật”.
- Vẫn ổn…. vẫn có thể sống tiếp.
Đỗ Địch An không hề lo lắng, ngược lại trong lòng còn cảm thấy may mắn.
Helisha nhìn thấy Đỗ Địch An không nói gì, nói:
- Ngươi cũng không cần lo lắng, tuy làm Long hoang vệ, nhưng chỉ cần cẩn thận một chút thì sống sót cũng không khó. Hơn nữa gia tộc sẽ cho ngươi Thần dịch cùng chiến đấu thuật, tăng lực chiến đấu của ngươi, để ngươi đạt được tiêu chuẩn cơ bản của Long hoang vệ, là cấp độ Cao cấp Giới Hạn giả.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, nhưng cũng không quá mức cao hứng, thần dịch cũng chỉ là tử vật, trong mắt Long tộc chỉ là một chút vật tư mà thôi, những vật tư này giao cho hắn tăng lên chiến lực, cũng là hi vọng hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ Long hoang vệ, dù sao, dù là phế vật thì cũng phải lợi dụng cho có giá trị, nếu không sẽ lãng phí.
- Ma ngân ngươi là gì?
Helisha hỏi.
Đỗ Địch An nhìn nàng một cái, ý niệm trong lòng chuyển động. Lúc hắn đang chuẩn bị nghĩ ra một lời nói dối, Helisha nhìn thấy sắc mặt hắn hơi thay đổi, lập tức hiểu ý, biết rõ chính mình đã chạm vào tư quyền của người khác, lúc này mới sửa lời:
- Là cấp độ hiếm sao? Nếu không phải, ta có thể cung cấp cho ngươi một cấp bậc Ma Ngân hiếm, nói như vậy, năng lực sinh tồn của ngươi có thể cao hơn một chút, dù sao, chuyện này là vì ta mà bị cuốn vào, là ta hại ngươi.
Đỗ Địch An nghe lời hỏi thăm của nàng đã biết rõ dụng ý, lúc này nàng nói như vậy, khẽ lắc đầu nói:
- Nếu không phải ngươi, ta đã chết, đây xem như lần thứ hai ngươi cứu ta.
Helisha lắc đầu:
- Nếu không phải ta, ngươi căn bản không gặp nguy hiểm như vậy.
Đỗ Địch An nhìn nàng một cái thật sâu, không nói gì nữa, chỉ là trong lòng biết rõ sự giúp đỡ của nàng khiến hắn rất khó trả hết nợ. Mà trải qua chuyện của Hataway, hắn cũng rõ ràng, trước khi chính mình chính thức cường đại mà muốn trả nợ ân tình cho người khác, chỉ là hại người hại mình!
- Ma Ngân hiếm của ngươi cần thay thế không?
Helisha nói:
- Trong tay ta có bốn loại Ma Ngân: Long Cương giả, Thôn Thủ giả, Hắc Chức giả, Silic Nham giả, đều là Ma Ngân hiếm bảo vệ tính mạng tương đối mạnh.
Đỗ Địch An nhìn ra được là nàng thật tâm muốn giúp mình, nhưng lúc nàng nói chuyện, biểu lộ vẫn là bình đạm, hắn lắc đầu nói:
- Không cần, ta đã dùng quen, đột nhiên thay thế thành Ma Ngân khác lại sẽ không quen, hơn nữa ngươi giúp ta quá nhiều rồi, lần này ta có thể sống sót, toàn bộ đều nhờ ngươi.
Hắn vốn định nói tiếp, tương lai có cơ hồi thì nhất định sẽ trả nợ. Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ có ghi tạc trong lòng, nói ra không có chút ý nghĩa nào, dù sao với thân phận của nàng làm những chuyện này cũng không có muốn mình trả nợ cho nàng.