Chương 566 Cảm Ngộ
Đỗ Địch An tiếp tục hấp thu con thứ hai.
Lúc bị bắt đến Long tộc, hắn cũng đã là tiếp cận đến cực hạn bình cảnh Cao cấp Thú Liệp giả, giờ phút này hấp thu hết con Ký Sinh Hồn Trùng đầu tiên, cũng đã hoàn toàn đạt tới trạng thái bình cảnh, còn lại bảy con tất cả đều có thể sử dụng để kích hoạt Ma Ngân, trực tiếp tiêm vào để Ma Ngân hấp thu.
Sắc đêm dần dần sâu.
Ký Sinh Hồn Trùng thứ 6 tiếp tục rót vào trong thân thể Đỗ Địch An, Ma Ngân thần hoá Cát Liệt Giả trước ngực hắn vẫn y nước sơn đen như mực, hình dạng không có chút biến hoá nào.
Mặc dù có đoán trước, nhưng nhìn thấy phản ứng như vậy, Đỗ Địch An vẫn nhịn không được khẽ cười khổ, lần trước lúc tiến hóa đến Cao cấp Thú Liệp giả, hắn đã ý thức được lúc Ma Ngân Truyền Kỳ thần hoá kích hoạt tiến hoá từng giai đoạn cần số lượng Ký Sinh Hồn Trùng cao hơn các Ma Ngân khác.
Hôm nay xem ra, một loại Ma Ngân hi hữu chỉ cần tám con Ký Sinh Hồn Trùng hiếm thấy làm chất dinh dưỡng là có thể kích hoạt thành sơ cấp giới hạn giả, mà chính mình cần số lượng đoán chừng phải hơn rất nhiều, thậm chí phải cần phẩm chất Ký Sinh Hồn Trùng hi hữu mới có thể có hiệu quả mạnh.
Chỉ là Ký Sinh Hồn Trùng hi hữu cũng giống như tên, hi hữu khó gặp, đừng nói làm chất dinh dưỡng, làm Ma Ngân cũng là việc đã ít càng thêm ít.
"Xem ra, chỉ dựa vào bồi dưỡng của Long tộc, muốn trở thành Sơ cấp giới hạn giả còn không thể nói trước..." Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng, lần này cho mình một số tài nguyên phong phú như thế, lần sau chưa chắc sẽ có, phải dựa vào chiến công của mình để trao đổi.
Nhưng loại lợi dụng công huân trao đổi vật phẩm, bất quá là thượng vị giả nô dịch cấp dưới mà thành lập một loại thủ đoạn và hệ thống giao dịch, nếu như tuân theo quy củ trong đó mà làm, sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi cái vòng tròn này.
Bởi vì người được lợi lớn nhất vĩnh viễn là đầu cuối!
Hắn sờ lên Ma Ngân trên ngực, lần nữa mặc lại quần áo, trong lòng thầm than một tiếng, chính mình có lẽ là người đầu tiên với thân phận Cao cấp Thú Liệp giả đi vào hoang khu.
Hắn nhìn về phía chân trước cái rương, ánh mắt hơi chớp động một cái.
Ngày kế tiếp.
Bình minh mới lên.
Yan cùng người da đen Ruby kia, cùng với một cô gái mặc áo đen là Roé Marie, ở trên sân huấn luyện ở phòng đằng sau luận bàn rèn luyện, nhân vật mới Eugene ở bên cạnh quan sát, còn lại hai người ở trong phòng riêng cỉ mình nằm ngáy o..o.
Đỗ Địch An sau khi tỉnh lại ăn qua bữa sáng, đi lên sân huấn luyện chào hỏi với Yan.
Yan nhìn thấy Đỗ Địch An liền tránh người da đen Ruby nói:
– Tiểu Đỗ, muốn tới chơi đùa sao?
– Không được, thần dịch của ta còn chư có tác dụng, chờ sau khi trở thành Sơ cấp giới hạn giả lại đến chơi.
Đỗ Địch An nhún vai nói:
– Các ngươi chơi trước đi, ta đi ra ngoài đi dạo.
Người da đen Ruby nghiêng đầu, nhếch miệng cười cười nói:
– Tiểu tử, ngươi nên học một ít của Eugene, bị ngược đãi hành hạ thành thói quen, ngươi cũng nên hoạt động một chút mới có thể phát huy nhanh nhất, không phải sao?
– Ta không có sở thích ngược đãi.
Đỗ Địch An quay người, cũng không quay đầu lại mà nói.
Ruby cười ha ha, cũng không có chú ý tới Đỗ Địch An nói cũng không phải "Chịu ngược đãi", mà là " Sở thích ngược đãi".
Sau khi ra khỏi sân huấn luyện, Đỗ Địch An vẫn có thể nghe thấy âm thanh Yan và Ruby vật lộn sau lưng, cùng với âm thanh Yan trêu tức Ruby, hắn không có dừng lại, rất nhanh liền lên trên núi, chờ đến lúc xung quanh không người, hắn giả bộ như lơ đãng, từ trong ngực lấy thần dịch ra, làm rơi trên bậc thang chân núi, hoặc là trên đồng cỏ, những nơi này không coi là kín, cũng không phải rất dễ khiến người khác chú ý, rất giống bị người làm rơi mất.
Sau khi đi dạo một vòng, Đỗ Địch An ném 6 bình thần dịch khắp nơi trên chân núi.
Trên đường này, hắn cũng gặp phải qua các tiểu đội Long hoang vệ khác, nhưng cũng không nhận ra lẫn nhau, đối phương cũng không chủ động chào hỏi với hắn.
Chờ sau khi ném rơi vãi hết, hắn lại nhớ tới trụ sở, tiếp tục giả vờ đi dạo các nơi ở chân núi.
"Long tộc các ngươi đã muốn hại ta, ta tìm không ra là ai, đừng trách ta."
Đáy mắt Đỗ Địch An hiện lên một chút sắc lạnh, tục ngữ nói oan có đầu nợ có chủ, nhưng nếu như hắn tìm không ra chủ nợ, cũng chỉ có thể chờ chủ nợ chủ động tìm tới hắn.
Còn người không may, chính là những người ôm may mắn và tâm lý tham món lời nhỏ kia, nhặt được thần dịch và sử dụng.
Hắn biết rõ những người này vô tội, nhưng hắn vẫn muốn làm như vậy, bởi vì việc này có lợi cho mình, “Đồ vật là do cấp cao của các ngươi cho, muốn trách thì trách Long tộc các ngươi đi."
Biểu lộ của hắn bình tĩnh, khoan thai mà trở lại sân huấn luyện, giờ phút này trên sân đã đổi thành Eugene và cô gái mặc đồ đen tên là Rose Marie đang luận bàn, biểu lộ của cô gái này lãnh đạm, động tác gọn gàng mà linh hoạt, Eugene đã mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, giống như đặt mình trong nóng bức ngày hè, nhưng nàng lại như một tòa Băng Sơn, trên người không thấy chút mồ hôi nào.
Đỗ Địch An ngồi ở bên sân, nghiêng chân dò xét.
Cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, rất nhanh hắn liền nhìn thấy sự khác biệt khi cả hai chiến đấu, lúc Eugene chiến đấu với biên độ động tác quá lớn khiến lãng phí thể lực, Rose Marie lại lấy tịnh chế động, ra tay dứt khoát trực tiếp, không có chút nào dây dưa dài dòng, so với Eugene quả thực là khác biệt ngày đêm, thậm chí sau đó, sẽ khiến cho người khác có loại cảm giác Eugene rất ngu rất đần.
Đỗ Địch An biết rõ, nếu như chỉ nhìn Eugene chiến đấu một cách đơn thuần, tuyệt đối sẽ không cảm nhận như vậy, ngược lại sẽ cảm thấy tư thế của hắn có lực uy hiếp kịch liệt, nhưng nhìn Rose Marie, lập tức nhìn ra sự chênh lệch trong đó.
Điều này khiến hắn có một chút cảm ngộ, cũng không phải cảm ngộ chiến đấu gọn gàng linh hoạt ( đây là đạo lý hắn sớm đã hiểu ), mà là cảm ngộ ra phụ trợ và tương phản.
Đây có lẽ là một đạo lý đơn giản, nhưng nếu như học tốt sẽ trở thành một vũ khí rất sắc bén.
"Quang Minh cần Hắc Ám phụ trợ... Hắc Ám, cũng cần Quang Minh phụ trợ."
Đỗ Địch An nghĩ đến Quang Minh giáo đình và Hắc Ám giáo đình khu Ngoại Bích, ánh mắt hơi chớp động, tu đạo viện dùng chính là loại đạo lý đơn giản đến mỗi người đều hiểu này, nhưng lúc ra ngoài lại là hai tổ chức tương phản khác lạ, tất cả thiên tài khu Ngoại Bích đều được chiêu mộ vào trong, thiên tài trong lòng có tín ngưỡng thì vào Quang Minh giáo đình, thích độc lập hành sự thì chọn gia nhập Hắc Ám giáo đình.
Nhưng bất luận là loại nào, thì kẻ sau màn cuối cùng là một Giáo hoàng, cũng là tu đạo viện đằng sau lưng hắn.
– Đang suy nghĩ gì đấy?
Yan bưng một chén nước đi qua.
Đỗ Địch An phục hồi tinh thần lại, mỉm cười đáp:
– Cảm thấy bọn hắn rất lợi hại.
– Thật sao?