← Quay lại trang sách

Chương 573 Đặt Chân

Nếu Cao cấp ma vật sợ Thần Trùng phấn này, thì vì sao chúng ta không đeo một ít trên người, như vậy chẳng phải là có thể tránh gặp phải Cao cấp ma vật?

Eugene tò mò hỏi.

- Đợi rời khỏi đây sẽ nói cho ngươi.

Yan nói:

- Toàn đội chuẩn bị nhanh chóng tiến về phía trước, đi vào Hoang khu.

Nói xong liền nhìn qua Martin, hai người tiến lên phía trước, nhanh chóng vượt qua biên giới đi vào Hoang khu, tiến về phía trước.

Ánh mắt Đỗ Địch An hơi chớp động, theo sát phía sau.

Hắn chú ý đến gần mùi Thần Trùng phấn phát ra có không ít điểm Hồng sắc nhiệt lượng, đặc biệt là trong thổ nhưỡng, trong phế tích cùng với sâu trong cỏ, tất cả đều có Hồng sắc nhiệt lượng lấm tấm ẩn núp.

- Luna, Đỗ Địch An, có bất kỳ vấn đề gì lập tức báo cáo.

Trong lúc đi về phía trước, Yan hạ giọng nói.

Luna cùng Đỗ Địch An khẽ gật đầu đi theo sau lưng hai người bọn họ vào vị trí trung tâm, còn ba người Ruby, Mary cùng Eugene đi sau cùng bảo hộ Đỗ Địch An cùng Luna, trong hoang dã, những đồng đội có năng lực cảm nhận thường là đối tượng trọng điểm cần bảo vệ.

- Hướng 2.5 phía trước có Ma vật.

- Hướng 10 có ma vật.

Trên đường đi về phía trước, Đỗ Địch An nhìn thấy vị trí ở một ít con đường nhỏ sẽ gặp phải ma vật, hắn báo cáo cho Yan, còn ma vật ở hướng khá xa thì không cần báo cáo tức thì.

Rất nhanh, mọi người đã đi vào Hoang khu được bảy tám phút, mặc dù thỉnh thoảng chọn đường vòng sau khi gặp ma vật, nhưng vẫn rời xa tuyến biên giới mà Thần Trùng phấn khắc họa khoảng hơn 30km.

Tốc độ dẫn đội của Yan cùng Martin dần dần hạ xuống, lúc dùng tốc độ cao nhất tiến về phía trước, thể năng của mọi người cũng tiêu hao khá lớn, cần kịp thời khôi phục để bảo trì trạng thái tốt nhất.

Sau khi giảm tốc độ, Yan đáp lại vấn đề mà Eugene nói lúc trước:

- Thần Trùng phấn tuy có thể xua tán Cấp cao ma vật, nhưng đối với ma vật bình thường thì lại có sức hấp dẫn trí mạng, bình thường ở gần tuyến phụ cận sẽ tập trung một lượng lớn ma vật bình thường. Đương nhiên đây chỉ là ma vật bình thường, không phải ma vật cấp bảy tám lưu lại ở lục sắc Hoang khu, mà là những ma vật bình thường ở địa vực chúng ta.

Eugene ngẩn người hiểu ra, hai mắt chuyển động, nói:

- Nếu như vậy vì sao ta lại không dùng Thần Trùng phấn để làm mồi dụ, chế tạo bẫy rập, một mẻ hốt gọn những ma vật này? Như vậy tốc độ quét sạch ma vật cũng sẽ nhanh hơn nhiều.

Yan gật đầu nói:

- Ý tưởng cũng không tệ, đã từng có người nghĩ như vậy, nhưng muốn chế tạo ra bẫy rập có thể chôn giết những ma vật có đẳng cấp hơn 30 rất khó, cần tài liệu rất nhiều, vận chuyển những tài liệu này từ Cự Bích đến đây thì quá phiêu lưu, điểm này có lẽ ngươi hiểu rõ, ngươi là thợ săn nên học qua cách chế tạo bẫy rập chứ?

Đỗ Địch An thấy hắn nhắc đến mình nói:

- Đúng vậy, nếu chỉ chế tạo ra bẫy rập giết ma vật cấp 13 thì còn có thể miễn cưỡng lợi dụng tài nguyên hoang dã làm được.

Cái gọi là bẫy rập chính là mượn nhờ lực phá hoại môi trường quanh mình để đối phó địch nhân.

Mà hoàn cảnh hoang dã này, muốn chế tác ra bẫy rập thì chỉ có thể đào hố hoặc ném cự thạch, mà bẫy rập như vậy đối với ma vật hơn cấp 30 thì hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều, đây cũng là nguyên nhân mà chức nghiệp thợ săn đạt Cao cấp Thú Liệp giả cùng không phổ biến. Mà tới được cấp độ Giới Hạn giả, tất cả những hoàn cảnh đối diện cùng ma vật gặp phải khiến cho tác dụng của chức nghiệp Thợ săn càng giảm xuống, chỉ có thể phối hợp với đồng đội, cũng không thể đơn độc tác chiến.

Giống với Gladly mà Đỗ Địch An biết, lúc đầu cũng là một Cung Tiễn Thủ, nhưng lúc đạt đến Cao cấp Thú Liệp giả, nàng liền trở thành một sát thủ.

Phối hợp với năng lực Ma Ngân Hắc Chức giả của nàng, ẩn núp ám sát, nàng thường có thể một mình dẫn dầu một đoàn sống sót trong hoang dã, có thể một mình săn giết nhiều ma vật.

Còn Đỗ Địch An hiện tại lại vẫn là thợ săn truyền thống, dùng cung tiễn chiến đấu, chỉ riêng binh khí cũng đã rất chịu thiệt. Cung Tiễn Thủ có thể chất càng cao thì càng có yêu cầu cao hơn về cung tiễn, xét đến cùng, dù có phát huy hết năng lực của chính mình hay không cũng không được xem là độ chuẩn, mà là dựa vào lực đạo xuyên thấu của mũi tên!

Ở độ chuẩn, trong Giới Hạn giả sớm đã là yêu cầu cơ bản.

Về phần lực đạo xuyên thấu, tất cả chỉ với một cây cung.

Nhưng đây chỉ là giá trị hậu kỳ của Thợ săn truyền thống trên thế giới này. Lúc Đỗ Địch An lựa chọn cung tiễn liền sớm sẽ cân nhắc những thứ này, đối với hắn mà nói, muốn chế tác ra bẫy có thể giết ma vật cấp 30, thậm chí là ma vật cấp cao hơn thì có rất nhiều biện pháp, chỉ là những biện pháp này không thích hợp để dùng đến trước mặt bọn Yan, rất dễ làm lộ lai lịch của mình.

- Hơn nữa.

Yan tiếp tục nói:

- Thần Trùng phấn từ trước đến nay là do quản lý cao cấp quản lý, cho dù chấp sự là nhân vật lớn cũng không thể đụng vào Thần Trùng phấn, huống chi là những Long hoang vệ bình thường như chúng ta.

Eugene líu lưỡi nói:

- Thứ này nếu trân quý như vậy, bọn hắn còn hất tới biên giới bên này, phải đổ ra biết bao nhiêu, quá lãng phí đi?

Yan nhún vai nói:

- Ngươi cảm thấy dùng tài nguyên chế tạo Cự Bích là một loại lãng phí sao?

Nghe vậy, Eugene lập tức hiểu được, giới hạn mà Thần Trùng phấn này phác họa giống như một đạo Cự Bích vô hình ngăn cản Cao cấp ma vật, bởi vậy tiêu tốn bao nhiêu cũng sẽ không thấy tiếc, nhưng nếu giao tài nguyên ày cho những người như bọn họ thì liền cảm thấy xa xỉ.

- Đội trưởng, hay là chúng là trở về vụng trộm lấy một chút Thần Trùng phấn đi?

Ánh mắt Eugene chuyển động nói:

- Chỉ cần phong kín thì mùi sẽ không bị lộ, ngộ nhỡ gặp phải Cao cấp ma vật thì có thể lấy ra dùng, chẳng phải lầ một vương bài miễn phí bảo vệ tánh mạng sao?

- Vô dụng.

Yan lắc đầu:

- Cao cấp ma vật tuy chán ghét mùi của Thần Trùng phấn nhưng không có nghĩa Thần Trùng phấn có thể ngăn chúng, nếu không cũng sẽ không có chuyện ma vật hoang khu ngẫu nhiên chạy vào rồi. Đợi chúng ta đụng phải Cao cấp ma vật rồi khiến chúng chú ý, cho dù là mùi của Thần Trùng phấn cũng rất khó khiến nó bỏ qua, cái này giống như chúng ta chán ghét nơi có phân tiện dơ bẩn nhưng nếu có Hoàng Kim, có bảo tàng, chúng ta còn có thể chán ghét sao? Cũng sẽ nén buồn nôn mà lấy đồ vật bên trong.

Eugene giật mình, cười khổ nói:

- Xem ra là cao hứng một hồi rồi.

- Ngươi có thể nghĩ ra thì người khác cũng có thể nghĩ ra được, không có ai ngốc cả.

m thanh Martin cũng lạnh lùng nói.

Eugene khẽ cười khổ, không nói thêm gì.