← Quay lại trang sách

Chương 572 Chết Thảm

Đợi đã.

Đến bên ngoài Hoang khu khoảng 35 dặm, Luna độ nhiên đưa tay lên tiếng.

Mọi người lập tức nghiêm nghị trong lòng, dừng bước. Yan quay đầu nhìn nàng, ánh mắt ngưng tụ, thấp giọng nói:

- Sao vậy?

- Có mùi máu tươi.

Luna khẽ hít vào, trầm giọng nói:

- Bay tới từ hướng mười giờ phía trước, hẳn là mùi máu người.

- Máu người?

Vẻ mặt mọi người biến đổi.

Eugene thấp giọng nói:

- Vậy phía trước có những tiểu đội khác?

- Có thể.

Ánh mắt Yan chớp động, hơi suy tư sau đó nói với Luna:

- Có thể nghe được mùi ma vật không?

- Có mùi tanh hôi ẩm ướt, hẳn là ma vật lưu lại.

Luna nói.

Yan trầm ngâm một chút rồi nói:

- Chúng ta đi qua xem.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng không có ai phản đối, cả đám khống chế tiếng bước chân và lặng lẽ đi đến nơi Luna chỉ.

Đỗ Địch An sử dụng nhiệt cảm thị giác để cẩn thận quan sát chung quanh, ngoại trừ một vài chuột cùng ma vật nhỏ trong phế tích thì cũng không có Cao cấp ma vật.

Hơn mười phút sau, mọi người đi tới vị trí mà Luna nói, nơi này là một quảng trường rộng lớn, vài tòa nhà cao ngất chung quanh sụp đổ xuống, chỉ còn lại nửa tòa yên tĩnh đứng lặng, tất cả cửa sổ cao ốc đều bị nghiền nát, bê tông cũng phai màu.

Mà vị trí mùi máu tươi truyền đến là một chỗ đất trống bên cạnh quảng trường, sau khi mọi người xác nhận chung quanh an toàn mới lặng lẽ nhích tới gần, chỉ thấy trên đất có một thanh niên mặc áo giáp của Long hoang vệ, đầu chỉ còn lại một nửa phía dưới, vị trí mũi cùng mắt đều bị mất, óc rơi trên mặt đất, trên ngực còn có một vết thương cực lớn, máu nhuộm cả chiến giáp.

Nhìn thấy thảm cảnh nơi này, sắc mặt mọi người chợt biến đổi.

Đỗ Địch An nhíu mày, từ màu sắc máu ở miệng vết thương có thể thấy được thời gian người này chết không hơn nửa giờ, nói cách khác, 20 phút trước khi Luna cảm nhận được thì hắn đã chết tại nơi này.

Hắn nhanh chóng dò xét chung quanh, lập tức nhìn thấy vài vết cào bén nhọn trên mặt đất, ngoài ra, bên cạnh còn có vài chiếc ô tô đầy cỏ rêu bị lật tung, đụng vào vách tường bên cạnh quảng trường, lưu lại ấn ký của mấy lốp xe ẩm ướt.

Martin đột nhiên ngồi xổm xuống, nhìn thoáng qua Long Văn trên cánh tay người này và mở ra, lập tức nhìn thấy mặt sau của Long Văn thêu danh tự, sắc mặt liền thay đổi, thấp giọng nói:

- Là Khoái Đao Thủ Tomy của đội thứ 5.

Ruby giật mình nói:

- Là Tomy? Làm sao có thể, sao hắn chết tại đây? Đây còn không phải Hoang khu!

Yan nhìn thi thể trong chốc lát, quay đầu đánh giá chung quanh, trong mắt hắn cảnh giác, thấp giọng nói:

- Hẳn là hắn bị thứ gì đó đuổi từ Hoang khu đến đây, không vứt bỏ cho nên bị giết.

Luna nói với Đỗ Địch An:

- Nhìn thấy gì chung quanh chưa?

- Không có.

Đỗ Địch An đáp.

Luna nói với Yan:

- Nơi này không nên ở lâu, chúng ta mau lập tức rời đi.

Yan khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua thi thể trên đất thở dài nói:

- Mary, đốt thi thể hắn đi, không cần giữ lại cho những ma vật dơ bẩn kia.

- Vâng.

Mary lấy dầu hỏa từ trong túi ra, chuẩn bị đốt cháy. Đỗ Địch An thấy vậy liền vội nói:

- Không được.

Đỗ Địch An nói:

- Hắn vừa mới chết không lâu nên ma vật kia có lẽ chưa đi xa, nếu ma vật này là loại lãnh huyết, vậy châm lửa tại đây chỉ sợ sẽ kích thích làm nó chú ý.

Sắc mặt Mary lạnh lẽo nói:

- Bảy người chúng ta ở đây, cho dù nó xuất hiện thì chúng ta cũng có thể ứng phó, còn có thể giúp Tomy báo thù, ngươi sợ cái gì?

Eugene liền nói:

- Ta cảm thấy Đỗ Địch An nói cũng có lý, tuy chúng ta có thể đối phó với ma vật kia, nhưng chúng ta không phải nên tiết kiệm thể năng sao, làm thêm sự tình phiền toái hao công lực chẳng phải là không có lợi nhất?

Mary há miệng muốn nói, Yan lại đưa tay ngăn nàng, trong mắt xuất hiện một tia phức tạp nói:

- Đỗ Địch An nói rất đúng, nơi này không nên ở lâu, chúng ta đi thôi.

Thấy hắn mở miệng, Mary giật mình, cúi đầu nhìn thoáng qua thi thể trên đất, cuối cùng vẫn thu hồi dầu hỏa trong tay, quay người theo đội ngũ rời khỏi.

Sau khi mọi người rời khỏi không lâu, trong bóng mờ của một phế tích bên cạnh xuất hiện hai đạo hào quang màu đỏ sậm.

- Ma vật kia không có ăn tươi Tomy, chỉ là giết

chết hắn, hẳn là Tomy chọc giận nó nên giết hắn cho hả giận.

Trong lúc đi về phía trước, Martin thấp giọng nói với Yan, đồng thời lời nói cũng truyền đến những người còn lại.

Yan gật đầu, ánh mắt ngưng tụ nói:

- Mỗi Cao cấp ma vật đầu có tính lãnh địa, sẽ không dễ dàng rời khỏi lãnh địa quá xa, ma vật này lại đuổi theo hắn đến tận nơi đây, điểm này thật đáng sợ!

- Không sai.

Martin híp mắt:

- Đây là một ma vật chuyên đi săn ma vật khác để làm thức ăn, tính lãnh địa yếu, ở đâu có đồ ăn liền là lãnh địa.

- Chỉ mong chúng ta không gặp phải nó.

Yan quay đầu nhìn thoáng qua Đỗ Địch An nói:

- Cũng may vừa rồi ngươi phản ứng nhanh, nếu không trêu chọc phải thứ như vậy lại gây ra phiền toái không cần thiết, chúng ta lại tổn thất lực.

Thấy hắn tán dương, Đỗ Địch An mỉm cười, nhưng tâm tình hơi ngưng trọng, hắn chú ý đến vị trí vừa rồi, có thể thấy được chiến đấu chấm dứt vô cùng nhanh. Điều này nói rõ ma vật giết chết Tomy kia có lực lượng ghiền áp tuyệt đối, nhưng nó lại khiến cho vị Tomy này chạy ra Hoang khu, hắn nghĩ thầm đến một khả năng là ma vật này sẽ dùng Tomy làm mồi nhử.

Trong lúc truy duổi, muốn khiến hắn trở về lãnh địa của mình, do đó hốt gọn một mẻ lãnh địa của hắn!

Nếu là ý nghĩ như vậy, vậy chỉ số thông mình của loài ma vật kia vô cùng cao!

Ưu thế duy nhất của nhân loại so với ma vật chính là trí tuệ, nếu như trí tuệ của ma vật không hề kém nhân loại, như vậy nhân loại sẽ không có bất kỳ vốn liếng nào để đối kháng cùng ma vật.

Cũng không lâu sau, mọi người đã đi tới Hoang khu.

Nếu như không phải Yan giải thích, Đỗ Địch An cùng Eugene cũng không biết trước mắt chính là Hoang khu.

Hoang khu này cũng gần giống với khu bên ngoài, cũng là phế tích hoang vu, chỉ là phía trên càng thêm tàn phá một chút, ngoài ra không có gì khác biệt, trên mặt đất cũng không phát hiện giới hạn cùng mốc thức.

- Nơi này có hương vị của phấn Thần Trùng, ma vật càng cao cấp sẽ càng sợ khí vị của phấn Thần Trùng không dám lướt qua.

Yan giảng giải cho hai nhân vật mới là Đỗ Địch An cùng Eugene.

Trước kia Đỗ Địch An cũng đã được nghe nói đến phấn Thần Trùng, hắn khẽ ngửi liền ngửi được một hương vị quái dị bay tới trong không khí, vừa nghe thì rất thối, nhưng sau khi cẩn thận ngửi trong chốc lát lại cảm giác mùi thối này chậm rãi biến thành thơm, cuối cùng càng ngửi càng thõa mái, cảm giác như lỗ chân lông toàn thân đều thư giãn.

Đột nhiên, hắn cảm nhận được một ít lãnh ý truyền đến từ vai trái, hình như băng huyết ở vai trái khẽ lưu động.