← Quay lại trang sách

Chương 579 Hắc Ám Động

Nhìn thấy trạng thái quái dị như vậy, Yan không khỏi hơi nghi ngờ.

Bọn Martin, Mary, Luna cũng hai mặt nhìn nhau, nếu đi vào huyệt động, tự nhiên sẽ tăng thêm nguy hiểm, dù sao bên trong cũng là hang ổ của Thính Phong Giả, hơn nữa bên trong nhỏ hẹp, bất lợi cho toàn đội tác chiến, bên ngoài rộng rãi đất trống mới có thể phát huy tất cả lực lượng của đội ngũ.

Chỉ là, tạo ra động tĩnh lớn như vậy nhưng Thính Phong Giả bên trong cũng không có phản ứng gì?

Trừ phi, nó không ở bên trong.

Mọi người cơ hồ đều không hẹn mà cùng suy nghĩ, ánh mắt Yan lóe lên, thấp giọng nói:

- Có khả năng nó không ở trong huyệt động, chuẩn bị mai phục, phải cẩn thận một chút để ngừa nó trốn vào huyệt động, chuẩn bị phục kích chúng ta.

Tuy khả năng thứ 2 không cao, với chỉ số thông minh của Thính Phong Giả thì sẽ không như thế, nhưng có một ít khả năng thì tự nhiên sẽ muốn phòng bị.

Mọi người gật đầu, chậm rãi tới gần huyệt động.

Khi tới gần, Luna che mũi đi, khứu giác nhạy cảm lúc này khiến mặt nàng tái nhợt, dường như hít thở không thông.

Đỗ Địch An ngưng mắt nhìn chung quanh, cũng không nhìn thấy nhiệt lượng phản ứng bên trong, nhưng Thính Phong Giả là loại ma vật lãnh huyết, nhiệt cảm thị giác của hắn khó có thể phát giác cũng là chuyện đương nhiên.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy hai miếng lân phiến màu bạc nhô lên bên cạnh hòn đá cách cửa vèo huyệt động khoảng bốn năm mét, trên lân phiến dính chất lỏng hình dạng tơ, tản ra mùi tanh hôi.

Hắn liền giật mình một cái, trên người Thính Phong Giả không có lân phiến như vậy, chẳng lẽ trong huyệt động này còn có ma vật khác?

Ánh mắt Đỗ Địch An hơi chớp động, nghĩ đến Thủ vệ giả giống như Mổ Thi Giả, lúc này mới thấp giọng nhắc nhở:

- Cẩn thận một chút, bên trong huyệt động có thể ẩn nấp ma vật có trí tuệ.

Nghe thấy Đỗ Địch An đột nhiên lên tiếng, bọn Yan sợ đến nhảy lên, lúc nghe thấy hắn nói, Ruby đứng ở gần lập tức nói:

- Ngươi nhìn thấy?

Đỗ Địch An khẽ lắc đầu chỉ vào mảnh lân phiến bạc kia, nói:

- Đây không phải lân phiến của Thính Phong Giả, điều này có nghĩa là ở đây có thể có ma vật khác, lúc trước chúng ta dụ dỗ lại không làm kinh động nó, có nghĩa thứ này có lẽ có trí lực tiến hóa không kém.

Yan nhìn theo hướng hắn chỉ liền thấy lân phiến, thấp giọng nói:

- Đúng vậy, mọi người cẩn thận một chút.

Eugene cười nói:

- Có phải là quá cẩn thận rồi không, chỉ là một khối lân phiến, cũng có thể là ma vật mà Thính Phong Giả đi săn lưu lại, trí lực của ma vật có thể tiến hóa được bao nhiêu chứ? Chúng ta dụ dỗ như vậy, đã sớm kinh động nó.

Martin không để ý tới hắn, nói với Yan:

- Đỗ Địch An nói có lý, cẩn thận một chút.

Yan khẽ gật đầu cúi người, một tay nắm chiến đao, một tay nắm chủy thủy, chậm rãi tiến về phía trước.

Eugene thấy không ai để ý đến hắn, lông mi khẽ chau lại, hắn biết hành động lúc trước của mình không được ưa thích, hắn khẽ cười một tiếng, cũng không thèm để ý mà khoan thai theo sát đằng sau bọn Yan đi vào huyệt động.

Khi đi vào sâu hơn, từng cơn gió nhẹ tuôn ra theo huyệt động kèm theo mùi thi thối cùng mùi hỗn hợp phân tiện. Cho dù là bọn Đỗ Địch An cũng bị kích thích đến cau chặt mày, còn Luna sớm đã bịt chặt mũi, sắc mặt khó coi không dám lớn miệng thở đốc, khứu giác ưu việt giờ phút này lại trở thành nhược điểm trí mạng của nàng.

Trên nham bích của huyệt động này đều dính đầy chất lỏng tanh hôi cùng với phân tiện ẩm ướt, dơ bẩn đến cực điểm. Sau khi mọi người tiến sâu hơn trăm mét liền nhìn thấy một ít hài cốt ma vật rơi trên đất, bên trên còn dính lại da lông cùng huyết nhục chưa được gặm sạch. Yan ngồi xổm xuống kiểm tra, sau khi nhìn thấy vết cắn bên trên liền ngưng trọng vài phần, nói:

- Xác thực là sào huyệt của Thính Phong Giả, cẩn thận một chút.

Trong lòng mọi người liền nghiêm nghị, khẽ gật đầu.

Yan tiếp tục đi phía trước dẫn đường.

Huyệt động uốn lượn xuống phía dưới như một cái ruột đầy mỡ tráng kiện.

Đám đông nín thở, trong lòng khẩn trương, bọn họ biết rõ chiến đấu trong sào huyệt của Thính Phong Giả sẽ phí sức, hơn nữa bọn hắn còn không rõ bên trong ngoài Thính Phong Giả ra còn có ma vật khác hay không.

Đỗ Địch An vốn định bảo mọi người đốt cháy bó đuốc, dùng cách hun khói ở cửa động để khiến ma vật ra khỏi huyệt, nhưng cân nhắc đến tồn tại của Eugene cùng với những yếu tố khác, nên hắn vẫn không lên tiếng.

Trong chớp mắt, mọi người đã đến chiều sâu bốn năm trăm mét, ở giữa có hai ngã rẽ. Phía trên huyệt động cùng mặt đất cũng không có nham thứ lởm chởm, bốn vách tường bóng loáng dị thường, có thể nhìn thấy một ít xương cốt ma vật lớn nhỏ.

Khi đi sâu vào hơn bốn trăm mét, mọi người còn nhìn thấy mấy Hành Thi bị cắn nát hân thể, chỉ còn sót lại đầu cùng xương sườn, chậm chạp bò động trên mặt đất, thanh âm như côn trùng khiến huyệt động yên tĩnh có chút kinh hãi.

Sau khi Yan nhìn thấy rõ là Hành Thi liền tức giận mà đánh gục toàn bộ, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

- Hửm!

Yan đột nhiên nhìn thấy một vật, không khỏi ngừng lại, đồng tử khẽ co rút, hắn đưa tay ý bảo dừng bước, Luna cùng bọn Đỗ Địch An phía sau cũng nhanh chóng dừng lại, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh nhìn chằm chằm phía trước.

Yan một mình tiến lên hai bước, ngưng mắt nhìn lại liền nhìn thấy diện mục của cái bóng kinh hoàng dừng lại trên đường, sau khi nhìn cẩn thận, hắn suýt nữa kinh khiếu, thấp giọng nói:

- Là Ký Huyết Giả!

Tim Martin co rụt lại, sắc mặt khó coi, Ký Huyết Giả là một loại ma vật hiếm như Thính Phong Giả và Mổ Thi Giả, nếu như ở nơi này đồng thời gặp phải Thính Phong Giả cùng Ký Huyết Giả thì chính là một phen khổ chiến!

Hắn còn chưa hết lo lắng liền nghe được tiếng Yan:

- Đã….chết rồi.

Chết rồi? Martin ngơ ra.

Luna cùng Ruby cũng ngẩn ra.

Mắt Đỗ Địch An có thể nhìn được trong bóng tối nên sớm đã nhìn thấy ngực của cái bóng kia có một vết thương rất lớn, máu đã sớm chảy khô như thể bị cháy, máu và xương cốt đều đông cứng lại.

Yan nuốt nước bọt, chậm rãi tiến lên thêm một chút, chiến đao khẽ đâm ra, xỏ xuyên vào trong thân thể của Ký Huyết Giả, thân thể nó lay động một cái như sống lại.

Yan lập tức thu đao, một tiếng vang lên, thân thể Ký Huyết Giả té thẳng xuống.

Sắc mặt Yan tái nhợt, khẽ thở phào, thân thể Ký Huyết Giả này đã xơ cứng rồi, như thể đã chết từ lâu.

Sắc mặt hắn biến đổi, chẳng lẽ mà ma vật nội chiến?

Do dự một chút, hắn cắn răng nói:

- Ruby, tìm xem Ký sinh hồn trùng trong thân thể nó còn không.

Ruby nuốt nước bọt, ừ một tiếng và cầm chai tiến lên.

Yan lại quan sát chung quanh để tránh nguy hiểm bất ngờ. Một lát sau, Ruby hưng phấn kêu lên:

- Ký sinh hồn trùng vẫn còn.

Hắn giơ cái chai lên, trong bình có một con sâu nhỏ toàn thân tiên huyết như con rết đang ra sức giãy dụa trong bình.

Yan nhìn một chút, không ngờ trong thân thể của Ký Huyết Giả chết đã lâu này còn Ký sinh hồn trùng, hắn biết sau khi Ký chủ tử vong, nếu Ký sinh hồn trùng trong thời gian ngắn không tìm được Ký chỉ mới sẽ tử vong, suy kiệt mà chết, thời gian này là khoảng nửa giờ đến ba giờ, mà từ độ cứng thân thể của Ký Huyết Giả thì đã hơn ba giờ.

Rất nhanh, hắn liền nghĩ đến cấu tạo thân thể đặc thù của Ký Huyết Giả này, cái này tựa hồ là một trong những ma vật mà Ký sinh hồn trùng có thể sinh tồn được khi Ký chủ đã chết.

Ánh mắt hắn ngưng tụ, thấp giọng nói:

- Theo ta, ở đây có điểm không bình thường.