Chương 582 Làm Khó Dễ
Một lát sau, bẫy rập chế tạo hoàn tất.
Yan hít một hơn thật sâu, lui về sau vài bước trốn đến gần một quả trứng, thấp giọng nói:
- Chuẩn bị phục kích.
Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi.
Sau mấy phút đồng hồ, Martin đột nhiên mở miệng, hạ giọng nói:
- Bên trên hình như lâu rồi không có động tĩnh.
Yan liền chợt nhớ đến, từ sau lần gào thét kia liền không có động tĩnh gì nữa, chẳng lẽ vật kia buông tha cho bọn hắn?
Luna trốn đằng sau một quả trứng lén lút nói:
- Có phải là thân thê của nó quá lớn nên bị kẹt lại bên trong huyệt động, không thể vào được?
- Có khả năng.
Yan nhớ lại nơi nghe được tiếng gầm gừ, lắc đầu nói:
- Có lẽ nó còn ở trong huyệt động, chưa rời khỏi.
Mọi người tự nhiên biết rõ điểm này, nếu rời đi, tiếng bước chân kia sẽ dần dần ra xa, nhưng không có mà là ngừng lại, rõ ràng sau khi vật kia không nhích vào được huyệt động liền chuẩn bị ôm cây đợi thỏ.
Tiếp tục ngồi xổm trong chốc lát, Eugene đứng lên trước, thở dốc nói:
- Ở đây quá oi bức rồi, nếu nó vào không được, hay chúng ta lên trên đợi đi?
Yan nhướng mày, lập tức nói:
- Nhỏ giọng một chút, chớ kinh động nó, đồ vật lớn sẽ không có nhiều kiêng nhẫn, đợi lát nữa sẽ rời đi, ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ.
Eugene nhún vai, không nói thêm gì.
Thời gian dần trôi qua, động tĩnh bên ngoài cũng im lặng, tất cả mọi người ra khỏi nơi ẩn núp của mình, nguyên một đám như mới được vớt trong nước ra, chỉ có Yan đều không có chút mồ hôi, nhiệt độ cơ thể cũng rất bình thường.
- Chúng ta cứ chờ vậy sao?
Ruby hỏi.
Yan gật đầu:
- Đợi đến khi nó đi khỏi mới thôi.
Thấy không còn cách nào, mọi người cũng không nói thêm gì nữa, tự tìm vị trí sạch sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi. Chỉ là trong sào huyệt này cơ hồ không có một chút sạch sẽ, trên mặt đất đều dính đồ vật như phân tiện, hoặc chất nhầy trên người ma vật tiết ra, đặc dính như chất nhầy, tản ra mùi thối nồng đậm.
Trong nhiệt độ oi bức, mùi thối này phát huy đến tận cùng.
Luna che mũi, sắc mặt vô cùng tái nhợt, thân thể mềm nhũn, tùy thời đều sẽ hôn mê.
Đám người Yan cùng Martin thấy nàng không ổn liền hơi lo lắng. Yan quạt gió cho Luna nói:
- Ngươi uống nước đi, hoãn một chút.
Luna suy yếu gật đầu, lấy ra một ít nước trong balo ra uống, sắc mặt cũng khá hơn chút, nhưng không lâu sau lại toàn thân mồ hôi, sắc mặt yếu ớt ngồi co quắp trên mặt đất.
Martin cau mày nói:
- Tiếp tục như vậy không phải cách tốt, mùi ở đây quá nồng rồi, nếu không đi thì để một mình Luna lên trước đợi.
Yan do dự gật đầu.
Mọi người hợp lực đưa luna ra ngoài.
Luna nằm sấp ở phía trên, thở hổn hển với không khí bên ngoài.
Đỗ Địch An nhìn thấy bộ dáng lần này của Luna, trong lòng thầm may mắn, còn may chính
mình kịp thời thay thế Ma Ngân Cụ Nhiễm Giả, khứu giác nhạy bén quá cũng tốt nhưng nhược điểm cũng vô cùng rõ ràng, tuy Luna không phải tiểu thư quý tộc, có thể nhịn một ít mùi khó nghe, nhưng vấn đề không phải chịu được hay không mà là phản ứng của thân thể.
Tựa như có vài người nghe được chút mùi sẽ nôn mửa.
Trong năm giác quan của con người, khứu giác là giác quan kích thích thần kinh cường liệt nhật, kích thích thần kinh quá độ làm cho thân thể không chịu nổi mà hôn mê cũng rất bình thường, không tính là tố chất tâm lý kém.
- Chúng ta tản ra một chút, không cần vây lại một chỗ.
Yan nói với những người còn lại.
Mọi người kéo dãn chỗ ngồi ra một chút, yên lặng chờ đọi.
Huyệt động yên tĩnh, chỉ có những quả trứng trắng khẽ rút nhảy lên.
Một giờ, hai giờ…. rất nhanh đã trôi qua mười giờ, trên động huyệt vẫn không hề có động tĩnh gì, thậm chí còn khiếm người khác hoài nghi vật kia đã đi rồi.
Nhưng mọi người vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì vật kia có thể đã ngủ rồi.
Trong chớp mắt, năm ngày đã trôi qua.
Sắc mặt mọi người trong sào huyệt đều trở nên khó coi, tuy mới qua năm ngày nhưng mọi người đã quen với hoàn cảnh hôi thối cùng oi bức này, điều khiến bọn hắn không ngờ được chính là đồ vật tạo ra động tĩnh lớn như vậy lúc trước lại có thể ở bên ngoài chờ đợi lâu như vậy!
Dựa theo suy đoán ban đầu của Yan, thứ này sẽ nhanh chóng rời đi, thậm chí là không quá một ngày.
Nhưng hiện tại đã năm ngày, bên ngoài vẫn không hề có động tĩnh gì.
- Nhiệt độ ở đây quá cao, lương thực của chúng đã đều sắp bị biến chất rồi.
Mary lấy nước ra uống, chỉ mới nhấm môi liền thu hồi, nói với Yan:
- Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ chết đói ở chỗ này.
Trong lúc chờ đợi nên mọi người không tiêu hao thể lực, nhưng nhu cầu mỗi ngày vẫn rất cao, mà đồ ăn của bọn hắn đã bị phong kín rồi, có thể không bị thấm nước nhưng không chịu được nhiệt độ cao.
Sắc mặt Yan âm trầm, không nói lời nào.
Mary thấy hắn không có kế sách, thở dài quay đầu nhìn Ruby, trước khi đi vào huyệt động Ruby đã vứt bao đồ ăn lại, hiện tại bọn hắn chỉ có thể dựa vào đồ ăn của chính mình trong balo, những đồ ăn này chỉ đủ để bọn hắn ăn tiết kiệm trong nửa tháng, tuy nửa tháng đi qua bọn hắn cũng sẽ không chết đói, nhưng ở trạng thái bụng rỗng thì các phương diện cũng sẽ bị hạ thấp, kể cả lực phản ứng.
- Ta cảm thấy, tiếp tục chờ đợi không phải là biện pháp.
Đỗ Địch An nhìn lướt qua mọi người, thấy thời cơ không khác biệt lắm, ánh mắt lóe lên, thấp giọng nói:
- Nếu vật kia đã ngủ rồi, vật nó ngủ liền nửa tháng, chúng ta căn bản không chống đỡ nổi lâu như vậy.
- Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?
Martin nói với Đỗ Địch An, biểu hiện của Đỗ Địch An mấy lần trước đều không tệ khiến hắn thưởng thức, nhưng liên tục chờ đợi năm ngày ở chỗ này khiến hắn hơi bực bội.
Đỗ Địch An nhìn qua một quả trứng bên cạnh Eugene, nói:
- Ta cảm thấy cần phái người đi xem kỹ tình huống, nhìn xem vật kia đã ngủ say rồi hay đã lặng lẽ rời khỏi, nếu ngủ say rồi, chúng ta có thể nhân lúc nó ngủ say mà lặng lẽ rời khỏi.
- Đi lên xem tình hình?
- Để ai đo? Ai nguyện ý đi chứ?
Bọn Yan, Martin sững lại, nhíu mày.
Eugene cảm nhận được ánh mắt của Đỗ Địch An, thì sắc mặt biến hóa, trong mắt hiện lên một tia hàn ý, nói:
- Ngươi nói thì cứ nói, nhìn ta làm gì?