Chương 584 Ra Tay
Điện hạ Hathaway?
Đám Yan ngạc nhiên, sợ hãi nhìn lấy Eugene, không ngờ chỗ dựa của người này lại là nhân vật cao cao tại thượng đó, thân muội muội của Thánh Nữ điện hạ!
Yan rất nhanh kịp phản ứng lại rồi bỗng nhiên ngơ ngác, quay đầu nhìn về phía Đỗ Địch An, có thể khiêu khích Điện hạ Hathaway mà vẫn còn sống thì dường như cũng không phải nhân vật đơn giản.
Đỗ Địch An nghe thấy Eugene nói thì đôi mắt hắn liền lóe sáng và dường như đã dần hiểu ra vài điều. Vốn cứ nghĩ đó là cánh ủng hộ phe Helisha cử tới để ám sát mình, nhưng xét theo tình hình trước mắt thì không giống như vậy. Nhất là khi chiến đấu với Mổ Thi Giả thì đây quả lả một cơ hội tuyệt vời để ra tay, nhưng Eugene đã không hành động. Chiếu theo tình hình hiện tại thì có vẻ như Hathaway cử hắn ta tới đây nhằm tìm hiểu thêm về hắn, điều đó cũng cho thấy rằng nàng vẫn muốn dùng hắn làm quân cờ thêm một lần nữa!
- Có được thân phận Thánh Nữ mà vẫn chưa chịu dừng lại sao…
Đỗ Địch An khẽ nhắm đôi mắt lại, trong lòng nổi lên một tia sát ý, nhìn lướt qua đám Yan trong lòng ngầm hiểu rõ liền chậm rãi nói:
- Đội trưởng, đây là chuyện riêng của chúng ta, hi vọng các ngươi đừng xen vào, nếu như hắn chết, chờ sau này trở về chỉ cần thông báo với bề trên một tiếng là bị ma vật giết chết là được.
Bọn Yan và Martin liền giật mình, thấy mặt mũi Đỗ Địch An tràn đầy sát khí liền biết rõ trận chiến đấu này đã không cách nào ngăn trở. Yan biết rõ mục đích của Đỗ Địch An khi nói những lời này, chính là lo lắng bọn hắn e dè Điện hạ Hathaway chống lưng cho Eugene sẽ xuất thủ tương trợ hắn ta, nhưng bọn họ làm sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy?
Không cần nghĩ cũng biết, có thể đắc tội với người của Điện hạ Hathaway thì lực lượng đằng sau cũng tuyệt nhiên không hề nhỏ, không phải là Long Hoang Vệ tầm thường không có núi lớn dựa lưng như bọn họ có thể trêu chọc. Nếu như cần thiết, hắn thà hi vọng hai người kia đồng quy vu tận, tốt nhất là chết hết, như vậy sau này trở về không cần bàn giao với ai cả.
Có điều, giờ phút này bên trên còn có ma vật đang ngủ say, nếu hai người chiến đấu động tĩnh quá lớn mà kinh động đến nó, chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm.
Do dự mãi Yan mới nói nhỏ:
- Hay là các ngươi chờ con ma vật kia rời khỏi rồi đánh sau? Nếu làm kinh động tới nó thì tất cả mọi người đều mất mạng.
Eugene cười lạnh một tiếng, nói:
- Không cần đâu, đối phó với hắn không cần gây ra động tĩnh.
Nói xong, bắp thịt toàn thân bành trướng lên, đồng thời xương gò má trên gương mặt ẩn ẩn hiện hiện ra hình dáng vảy kì lân, cũng là lúc toàn lực phóng xuất ra Ma Ngấn đặc thù.
Nhìn thấy biến hóa của hắn, Yan lập tức khẽ rùng mình, sắc mặt hơi thay đổi, hắn cực kì nhạy cảm với nhiệt độ cảm ứng, mặc dù không thể cảm nhận được nhiệt độ, nhưng vẫn là có thể cảm thấy thân nhiệt của Eugene tản ra thay đổi khác thường, bỗng nhiên lên cao mấy độ và đã vượt ra khỏi thân nhiệt của người bình thường, nếu đổi lại người bình thường, nhiệt độ cơ thể như vậy sớm đã chết bất đắc kỳ tử rồi.
Cảm nhận của Đỗ Địch An là trực quan nhất, nhìn thấy rõ ràng thân nhiệt trong cơ thể hắn nhanh chóng sôi trào, tràn đầy gấp mấy lần so với tất cả nhiệt độ cơ thể những người ở đây, ngay đến nhiệt lượng tràn đầy như Martin đều không theo kịp thân nhiệt của Eugene vào lúc này, thấp thoảng tới gần cấp bậc Khai Hoang Giả.
Anh không hề kinh ngạc, ngược lại thở phào vì Hathaway chưa mất trí tới nỗi phái tới một gã Khai Hoang Giả tới quan sát mình, nếu như vậy thật thì anh cũng không có mấy sức mạnh để giao chiến.
Tuy nhiên ngẫm lại cũng phải, mặc dù cao thủ nhiều như mây trong Long tộc, thì Khai Hoang Giả cũng như đồ vật quý hiếm, ít càng thêm ít, phần lớn đều nằm ở vị trí cao, làm sao có thể hao phí thời gian tới quan sát quân tốt bé nhỏ như mình.
Martin chú ý tới thần sắc Yan biến hóa, bèn nhìn qua bên đó.
Yan liếc nhìn lại khiến hắn giật mình một cái, trong ánh mắt liền hiện ra sự kiêng dè rõ rệt nhìn chăm chăm vào Eugene, bàn tay lén lút nắm chặc chiến đao, hắn có một dự cảm rằng sau khi chém chết Đỗ Địch An sẽ xử ngay bọn họ không lưu lại người sống, xem chừng không tránh được một một phen khổ chiến.
Luna, mary và Ruby nhìn thấy ánh mắt truyền về của Yan và Martin lập tức lĩnh ngộ và âm thầm cảnh giới.
Trong sào huyệt phong toả kín bưng, cùng khoảnh khắc giương cung bạt kiếm, sát cơ tứ phía! Những quả trứng chi chít khẽ nhúc nhích, như từng con mắt lặng yên quan sát cuộc nội chiến của những kẻ xâm nhập.
Eugene khẽ cười nhìn Đỗ Địch An nói:
- Cảm ứng thị giác nhiệt cảm nhìn thấy rồi chứ, lúc trước khẩu khí lớn lắm mà, lại còn bảo ta bị ma vật giết chết nữa? Ha ha, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, quy thuận Điện hạ Hathaway, đi với ta quay về gặp mặt Điện hạ và nghe xử trí của Ngài ấy, thế nào?
Đỗ Địch An trong lòng khẽ động, khống chế khuôn mặt đang dần trở nên khó coi của mình, thậm chí còn toát ra mồ hôi lạnh, bàn tay cũng không nhịn được mà hơi nắm chặt lại, như muốn lui về phía sau, nhưng lại bất động không nhích nổi chân, bình tĩnh nói:
- Ta thần phục Thánh Nữ Helisha, ngươi làm ta bị thương thì Thánh Nữ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Eugene cười xùy một tiếng nói:
- Trước đó không phải thề son sắt nói muốn giết ta ư, sao bây giờ lại kinh sợ nhanh như vậy?
Vừa nói hắn vừa chậm rãi dạo bước đến chỗ Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An nhìn thấy hắn chậm rãi tới gần, liền từ từ lui về phía sau một bước, trở tay rút cung tiễn ra nhắm bắn, với đặc tính của cung thủ xuất thủ trước, đồng thời lui về phía sau kéo giãn khoảng cách.
Eugene cười lạnh, bước chân bỗng nhiên chuyển tốc độ nhanh chóng giống như là hư ảnh thoáng qua né mũi tên của Đỗ Địch An, chẳng mấy chốc đã tới trước mặt đối phương. Do khắp chung quanh đều là những quả trứng, nên sào huyệt vốn không rộng rãi lại càng trở nên chật hẹp, mũi tên của Đỗ Địch An ở hoàn cảnh như vậy hoàn toàn không phát huy được thế mạnh, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Eugene khinh thường.
- Kết thúc nào tên tiểu tử ti tiện!
Chiến đao của Eugene vung lên, từ trên cao nhìn xuống chém không thương tiếc xuống Đỗ Địch An bên dưới.
Thần sắc khó coi hiện trên mặt của Đỗ Địch An đột nhiên biến mất, chỉ bình tĩnh nhìn lấy đối phương, thậm chí còn nhếch miệng cười nhẹ. Bỗng nhiên cảm nhận được một tia nguy hiểm khiến Eugene trong lòng đập mạnh một cú, sững sờ một cái.
“Đùng!”
Đỗ Địch An lập tức ra quyền.
Nắm đấm như đạn pháo màu đen, giáng một cú lên lồng ngực Eugene làm giáp chiến mới của Long Hoang Giả lập tức lõm vào trong, cơ hồ nghe thấy thanh âm vỡ vụn vang lên, đòn đánh khá mạnh khiến cơ thể Eugene mất thăng bằng và lui về sau vài nhịp, đồng thời nhát đao vung xuống cũng tự nhiên mất lực, tuy tư thế không thay đổi, nhưng lại bị Đỗ Địch An nhanh nhẹn tránh thoát, lấy công làm thủ hóa giải.
“Ruỳnh ruỳnh ruỳnh!”
Eugene lùi lại liên tiếp ba bước, nhìn thấy Đỗ Địch An có vẻ sẽ dốc sức tung chưởng liền vội vàng đập mạnh bàn chân thả người nhảy lùi lại sau để kéo giãn hơn 10m khoảng cách.
Sắc mặt hắn lập tức chuyển biến, thậm chí còn toát mồ hôi lạnh, đồng thời cảm thấy phẫn nộ, là một chiến sĩ cầm đao lại chủ động kéo khoảng cách với cung thủ, đây quả thực là sự sỉ nhục!
Tuy nhiên, tại thời khắc này hắn cũng không màng chuyện đó, thứ khiến hắn tức giận thật sự chính là bản thân lại một lần nữa bị mắc lừa, bị Đỗ Địch An ám toán!
Đỗ Địch An lập tức thu hồi lại tư thế tấn công, đứng yên tại chỗ, cầm chặt cung tiễn cài tên nhắm đối phương lần nữa, nhưng hàm tiễn không bắn, cơ hồ đang tìm kiếm sơ hở của Eugene.
Eugene bị mũi tên chĩa vào, không dám mạo muội hành động thiếu suy nghĩ chỉ có thể dốc toàn lực ứng phó, chuẩn bị sẵn mọi lúc chém bay mũi tên kia, sau đó chờ Đỗ Địch An kéo tiễn liền lợi dụng khe hở này mà tiến công, lúc trước là hắn chủ quan mới để Đỗ Địch An đánh trúng, bất kể nói thế nào, Đỗ Địch An cũng chỉ là cung thủ, khi trước giao đấu với Mổ Thi Giả đã bày ra tiễn thuật xảo trá, do đó về mặt này khiến hắn phải nghiên cứu không ít thời gian, còn về năng lực cận chiến dĩ nhiên sẽ tương đối yếu kém.
Hai người giằng co lẫn nhau, khí thế ngưng tụ, thời gian dường như cũng ngưng đọng lại.
Trong khoẳng khắc ấy mọi vật cứ như dừng lại, nhưng thực tế đã qua hai ba phút.
Eugene thở hắt một cách nhẹ nhàng, ngực lúc nào cũng truyền đến cảm giác đau đớn khiến hắn phẫn nộ, nhưng giờ đây hắn đã bình tĩnh hơn, lúc trước bị dính một quyền khiến, bản năng phản ứng của cơ thể hắn nhanh hơn, kịp thời cố lấy lực lượng che ở trước ngực, nếu không còn bị thương nặng hơn.
Nhận lấy một quyền cũng không phải không có thu hoạch nào, ít nhất có thể đoán được sức mạnh của thiếu niên trước mắt, tuy chênh lệch với bản thân, nhưng khoảng cách cũng không lớn!
Mà điểm chênh lệch ấy nếu biết lợi dụng kỹ xảo cùng mưu lược chiến đấu thì rất dễ dàng bồi lấp.
Cũng may, hoàn cảnh chung quanh giúp hắn, tại nơi nhỏ hẹp như vậy khiến Đỗ Địch An không thể không cận chiến với mình!
Đang lúc suy tư, Eugene đột nhiên khẽ giật mình, lập tức cảm thấy phẫn nộ, bởi hắn lại bị lừa lần nữa!
Đỗ Địch An hàm tiễn không phát, rõ ràng là muốn hao tổn tinh lực cùng thể lực của hắn chứ không hề có ý bắn tên ý! Nhưng trong lúc giằng co như vậy, hắn lại cần duy trì ở thái toàn thịnh mọi lúc, nếu không một quyền dã man trước đó của Đỗ Địch An đủ sức để phát ra mũi tên cực kỳ nhanh khiến hắn không thể nào tránh được!
- Đáng chết!
Eugene thầm rủa trong lòng, đột nhiên chủ động tấn công, nếu tiếp tục giằng co nữa, thời gian càng lâu, hắn càng chịu thiệt!
Nhìn thấy Eugene đánh tới, Đỗ Địch An liền bắn tên.
“Vèo!”
Mũi tên xẹt qua, Eugene nhanh chóng vung đao chặn mũi tên lại.
Đỗ Địch An bắn ra một mũi tên liền sau đó không chút nghĩ ngợi mà thu hồi cung, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào đối phương, trở tay rút ra một mũi tên.
“Đùng!”
Vào lúc chiến đao vung đến đồng thời hắn cầm tiễn trong tay đâm thẳng vào mặt Eugene.
Cơ thể Eugene ta giống như con cá trườn nhanh chóng thoát thoát khỏi tiễn của Đỗ Địch An, đồng thời vung đao chém về phía hắn.
Đỗ Địch An nhìn thấy thân pháp của hắn, lập tức nghĩ ngay đến Long Thứ, thân pháp này đúng là một loại trong đó.
Trong đầu đột nhiên lóe lên điểm sáng liền trùng cơ thể xuống, vừa tránh né chiến đao vừa nhấc chân đá vào hạ bộ của Eugene.
Eugene biến sắc, vội vàng lui về phía sau, nhảy ra vài bước, phẫn nộ nhìn Đỗ Địch An quát:
- Tiểu tử ti tiện, ngươi chỉ biết những chiêu bẩn này sao?
- Có thể đánh thắng thì đều là chiêu tốt.
Đỗ Địch An lạnh lùng đáp.
Tuy mặt mũi Eugene ngập đầy vẻ giận dữ, nhưng trong lòng lại vô cùng tỉnh táo, phẫn nộ chỉ là tỏ ra cho Đỗ Địch An xem, khiến hắn nhầm tưởng đối phương đã rơi vào trạng thái phẫn nộ:
- Tiểu tử nham hiểm, thực lực mà ngươi che dấu đã bại lộ, ta thừa nhận, tính riêng thể chất thì ngươi không cách biệt với ta lắm, nhưng ngươi chết chắc thôi, cung tiễn chỉ là hàng sơ cấp thì làm sao mà phát huy đúng năng lực bản thân được, còn ta đây lại có đao!
Đỗ Địch An hơi nheo mắt, nói:
- Ta cũng có.
- Ở đâu?
- Trong tay ngươi.
Nghe thấy những lời càn rỡ đó khiến Eugene giận quá hoá cười, đáp:
- Vậy ta đây liền tặng cho ngươi!
Nói rồi gầm nhẹ một tiếng, bước chân mạnh rồi nhanh chóng xông ra, thân ảnh hiện lên một
đường thẳng tắp cùng thanh đao đâm tới.
Chiến đao phi ra đồng thời hơi run run một cái, dù run lên rất nhỏ nhưng lại cực kỳ quan trọng, bởi nó sẽ làm mê loạn phản ứng của đối thủ.
Bắp thịt toàn thân Đỗ Địch An co rút lại, đồng tử thu nhỏ lại đến tận cùng, chăm chú nhìn hắn, mặc dù anh vẫn còn ở giai đoạn Thú Liệp Giả cao cấp nhưng tự mình ước chừng sức mạnh thì chỉ ở vào khoảng cấp 45, hay nói cách khách là cấp bậc lão luyện trong Giới Hạn giả sơ cấp, kém xa so với Eugene trước mặt, nhưng không hiểu tại sao, hắn lại có cảm giác nhiệt huyết sôi trào từ tận đáy lòng khát khao một cuộc chiến đấu như vậy, thậm chí còn có dục vọng ăn tươi nuốt sống đối thủ.
“Vèo!”
Đoạn chiến đao đâm tới hắn liền bật khỏi mấy bước, thân thể thoáng qua rất nhanh liền tránh được nhát đao kia.
- Đừng có trốn!
Eugene nhanh chóng đuổi theo, cười nanh ác nói:
- Ngươi không phải muốn đao sao, ta đến tặng cho ngươi đây.
Đỗ Địch An lập tức vặn người tránh thoát một đao kia, đồng thời hai tay chống đất, như một con sói đói vồ mồi nhảy lên bảy tám mét rồi tới chỗ đứng của Eugene lúc trước, giờ đây như thể hắn đã đổi chỗ với đối phương vậy.
Hội Yan cùng Martin đứng bên xem mà hết hồn, không nghĩ hai "Nhân vật mới" này lại cất giấu sức mạnh kinh hoàng đến như vậy, riêng Eugene đã đủ khiến bọn họ giật mình rồi, chứ chưa nói tới phản ứng cùng tốc độ của Đỗ Địch An có phần nhanh nhẹn và linh mẫn hơn thế!
“Vèo!"
Eugene cầm đao lần nữa vọt tới.
Hai mắt Đỗ Địch An nhìn chằm chằm hắn, thân thể bò rất nhanh, tư thế cực kỳ quái dị, cơ hồ không giống tư thế loài người chút nào. Nhưng giờ khắc này Đỗ Địch An chẳng còn quan tâm là tư thế gì hết, trong đầu chỉ có chiến đấu, mà chiến đấu chỉ có hai điều, đó là tránh né và công kích!
Hắn đang tìm kiếm sơ hở để tấn công!
Bản năng khiến cơ thể đồng thời vừa tránh né vừa nhìn thấu góc độ xảo trá cùng thân pháp kỳ diệu khi vung chiến đao của Eugene, hắn còn không kịp suy nghĩ chiến lược như lúc trước, chỉ có thể theo bản năng tránh né lấy, đồng thời trong đáy lòng của mình có cảm giác kỳ diệu, giống như là cảm giác hưng phấn khát máu của thợ săn lúc đi săn!
“Vèo!”
Đỗ Địch An chuyển mình lần nữa tránh khỏi trảm kích của Eugene.
Rất mau! Cơ thể của hắn leo đến một chỗ khác trong khi ánh mắt chớp lấy tình huống biến ảo chung quanh khiến trong thâm tâm toát ra một ý niệm khiến hắn lập tức hưng phấn, Ma Ngân trước ngực hình như khẽ động truyền cho hắn cảm giác kỳ diệu.
- Ngươi chỉ biết tránh thôi sao?!
Eugene công kích liên tục mấy lần không trúng liền cảm thấy kinh hãi, hắn cảm giác tốc độ của mình hình như chậm lại, hoặc nói cách khác tốc độ Đỗ Địch An trở nên nhanh hơn, chẳng lẽ chỉ mới chiến đấu trong thời gian ngắn vậy mà thể chất đối phương đã xảy ra sự phát triển kinh người? Đây tuyệt nhiên là chuyện không thể xảy ra! Trong lòng của hắn nảy ra chút cảm giác kiêng kị nhưng lại giả bộ như đang phẫn nộ mà gầm rít lên.
Đợi hắn gầm thét đánh tới, trong đầu Đỗ Địch An truyền đến một tín hiệu:
"Giết!"
Hắn không suy nghĩ thêm, cơ thể bỗng nhiên bổ nhào ra ngoài.
Eugene thấy Đỗ Địch An đánh tới, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, biết rõ Đỗ Địch An trúng kế liền vung đao chém mạnh, hắn dùng tư thế chiến đấu có lực phá hoại lớn nhất trong thức Long Thần Trảm ở Long Nhẫn Thiên!
Một đao này có thể phát huy được hai trăm phần trăm sức mạnh, nhưng cũng bởi vậy mà nó không có quá nhiều đường cong hay kỹ xảo.
Con ngươi Đỗ Địch An lập tức nhíu lại, thân thể vặn vẹo quái dị, giống như ngoại trừ tay chân ra thì thân thể còn có mấy tứ chi không nhìn thấy ở bốn phía hiệp trợ hắn, trong nháy mắt lướt qua chiến đao rồi đưa bàn tay ra!
Móng tay của hắn duỗi ra liền bạo trướng rất nhiều, vừa cầm chặt cổ tay Eugene, móng tay anh liền lập tức hãm sâu vào thịt cổ tay đối phương.
“Crắc!”
Đỗ Địch An trong lòng gầm nhẹ một tiếng.
Liền sau đó phập một tiếng, cổ tay của Eugene đột nhiên đứt gãy, bị đối phương xé rách không thương tiếc!