Chương 585 Quả Trứng Kì Lạ
Đồng tử Eugene co lại, mặt mũi đầy kinh hãi, vội vàng dùng tay kia đi cướp lấy tay đứt trên chiến đao.
Đỗ Địch An không lưu tình chút nào mà nắm lấy phần cổ tay bị đứt vung chiến đao lên, coi cổ tay đứt thành chuôi đao rồi dùng lưỡi đao sắc nhọn chém về phía trước khiến đối phương sợ hãi phải rút tay về.
Đỗ Địch An nhân cơ hội tốt liền nhanh chóng lùi lại, kéo giãn khoảng cách.
Trận giao chiến kịch liệt bỗng có thời gian ngừng lại lấy hơi.
Đỗ Địch An lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Eugene, duỗi tay ra nắm lấy chuôi đao, nhổ phắt cánh tay đứt trên đao ra rồi tiện tay vứt ở trên đất đầy chất nhầy, lúc trước nắm tay đứt làm chuôi đao, hắn không dám công kích liên tiếp, phòng cánh tay buông chiến đao ra giữa chừng.
Cuộc giao phong sinh tử khiến đám Yan theo dõi bên cạnh túa đầy mồ hôi lạnh, đồng thời có cảm giác rùng mình, bọn hắn tự hỏi nếu bản thân chiến đấu với hai người họ thì có khi đã bị thua sớm, thậm chí bị giết!
Sắc mặt Eugene khó coi, ôm chặy cánh tay đứt ngăn vết thương chảy máu để ngừa thể lực hao tổn lần nữa. Nơi cánh tay gãy đau đớn vô cùng khiến hắn nghiến chặt răng, nhưng từ đáy lòng sự e dè cùng sợ hãi liền ập tới, đủ để hắn không còn tâm trí màng tới cơn đau xác thịt, giờ đây chỉ còn cảm giác như rơi xuống vực sâu, mọi sự hết thảy đều xảy ra trong khi giao chiến ngắn ngủi, Đỗ Địch An mỗi lần ra tay đều vượt ra khỏi dự liệu của hắn, giờ đây đã mất cánh tay phải, lại bị tước mất binh khí, chỉ dựa vào bộ áo giáp cơ bản này thì hắn đã không còn nắm chắc mình có thể chiến thắng Đỗ Địch An nữa.
Mà thất bại, đồng nghĩa tử vong, sẽ mất đi tất cả những thứ có được, kể cả người thân cũng như người yêu!
Đỗ Địch An nhìn cánh tay đứt đã dần được đối phương cầm máu, liền hướng đôi mắt lạnh lẽo nhìn qua nhanh chóng vung đao tấn công.
Eugene nhìn như dán mắt vào hắn, tay trái đã buông lỏng tay phải, mặc dù tay phải không còn bàn tay, nhưng hai cánh tay vẫn có thể mở ra làm thành tư thế phòng vệ.
“Vèo!”
Trong nháy mắt Đỗ Địch An đã phi qua khoảng cách hơn mười mét, cầm chiến đao chém ngang lồng ngực Eugene trong khi hắn đang cố thủ.
Nhìn thấy cú tấn công không hề có kỹ xảo, Eugene quyết đoán ra tay, chộp lấy cổ tay Đỗ Địch An với ý định đoạt lại binh khí, trong Long Nhẫn Thiên có ghi lại bảy tám loại cầm nã thủ pháp tay không đoạt đao, đủ để ứng phó tất cả tình huống cướp về, chỉ cần đoạt lại binh khí, hắn mới có cơ thay đổi thế cục, mặc dù tay trái của hắn không linh hoạt bằng tay phải, nhưng huấn luyện trường kỳ ắt không thua kém táy trái, độ linh hoạt có thể sánh gần với tay phải.
Nếu như Đỗ Địch An cho hắn cơ hội nghỉ ngơi, thì thậm chí còn muốn “mời” cả đám Yan bên cạnh, chỉ tiếc Đỗ Địch An tấn công quá nhanh, muốn dồn hết vào một chiêu kết thúc trận đấu, làm cho hắn không cách nào phân tâm lên tiếng.
“Vèo!”
Cổ tay của Đỗ Địch An trong nháy mắt bị Eugene bắt lấy khiến hắn không khỏi vui mừng.
- Kết thúc rồi.
Đỗ Địch An đột nhiên mở miệng nói.
Eugene vừa định bẻ khớp tay của đối phương liền khẽ giật mình.
Hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì đột nhiên nhìn thấy tay còn lại của Đỗ Địch An giơ lên, cơ hồ tại chính thời điểm tay hắn chộp được cổ tay của đối phương thì tay kia đã nhấc chiến đao của hắn lên!
Binh khí giao thủ?
“Phập!”
Ánh đao lóe lên cùng máu tươi bắn ra.
Eugene chỉ cảm thấy toàn thân tê rần, như thể bị điện giật rồi không còn chút sức lực nào nữa. Hắn cảm thấy hoảng sợ buông cánh tay Đỗ Địch An ra rồi thu tay về chạm lấy cổ mình liền phát hiện chất lỏng nóng mà đặc dính dính đầy ngón tay.
Cảm xúc rõ ràng quá đỗi khiến trái tim của hắn co rúm một cái, theo đó là sợ hãi.
Hắn hơi mở miệng, đột nhiên nghĩ hay là buông bỏ tất cả tôn nghiêm đi khẩn cầu Đỗ Địch An để cho mình sống sót. Nhưng điều hắn thấy, lại chính là Đỗ Địch An đã thu chiến đao về và chỉ lẳng lặng nhìn hắn không chứa chút tình cảm nào, giống như nhìn một con sâu cái kiến.
Thời khắc đen tối bắt đầu ập tới, rồi điều gì đến cũng đến, cơ thể hắn đổ ầm xuống đất ngay sau đó.
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, xác nhận hắn thật sự đã chết mới chậm rãi mà xoay người đi, đoạn quay lưng với đám Yan, nhưng vẫn để tầm mắt trong khoảng 270 độ để nhìn thấy Yan cùng Martin đang nhìn nhau tỏ ý, lúc ấy hắn liền mở miệng nói:
- Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây, chờ sau này trở về, hi vọng mọi người giúp một việc, chính là nói chúng ta gặp ma vật tập kích và hắn ta bị ma vật đó giết chết.
Đám Yan nghe xong liền ngơ ngác.
Mấy người nhìn nhau trao đổi ý tứ trong tích tắc. Yan nhìn sâu vào mắt Đỗ Địch An một cái rồi từ từ kiềm chế sát ý đang bốc lên trong lòng, khẽ gật đầu nói:
- Bọn ta biết rồi.
Nếu như không bận tâm đến chuyện Đỗ Địch An bị thương hay không trong trận đấu vừa rồi, cộng với quá trình chiến đấu không dài, thể lực xem như cũng không bị tiêu hao quá nhiều, hắn liền không thể không dẫn Martin ra tay thừa cơ đánh gục Đỗ Địch An.
Dù sao, Eugene vốn là người của Điện hạ Hathaway, trong khi đó bọn họ là người chứng kiến, mà họ không thể biết được Đỗ Địch An có vì chuyện này mà giết người diệt khẩu hay không.
Tuy nhiên, Đỗ Địch An đã nói như vậy, lại muốn rời khỏi đây xem chừng cũng không có ý muốn động thủ. Thêm vào đó, hắn cũng không dám mạo muội ra tay, dù sao, thực lực Đỗ Địch An thật sự quá mạnh, nếu cả năm người bọn họ đồng loạt ra tay thì cứ cho là tru sát được Đỗ Địch An, nhưng về phe mình thì hơn phân nửa cũng sẽ thương vong thảm trọng, quả là một cái giá lớn quá lớn!
- Ngươi định lúc nào rời khỏi đây?
Martin hỏi.
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói:
- Ta sẽ nghỉ ngơi một chút trước, chờ thể lực khôi phục sẽ rời đi, nhân tiện cũng chờ xem, nếu như trận chiến của chúng ta đã kinh động đến ma vật bên trên thì nếu giờ bỏ đi đồng nghĩa với chết.
Yan cùng Martin bọn họ liếc nhau một cái, hơi nhíu mày lại, ánh mắt trầm lắng xuống, nhưng sau một lúc do dự, cuối cùng vẫn buông bỏ ý định tấn công, bọn hắn không cách nào xác định chuyện Đỗ Địch An nói rời đi có phải là cố ý kiếm cớ khôi phục thể lực hay không, nhưng đối phương thoải mái nói ra như vậy, có căn có cứ khiến bọn hắn cũng không thể phản đối thành ra không khỏi tránh được việc đấu tranh nội tâm.
Đỗ Địch An cắm chiến đao lên mặt đất, lấy thức ăn nước uống trong ba lô ra ăn uống, hồi tưởng lại lúc chiến đấu khi nãy trong lòng không tránh khỏi hưng phấn cùng sợ hãi, sở dĩ hắn dám một mình khiêu chiến kẻ có thể chất đạt tới giới hạn cao cấp như Eugene, chủ yếu là trực giác cho thân thể mình, trực giác khiến hắn cảm thấy Khai Hoang Giả nguy hiểm, mà Eugene là đối tượng để chiến một trận.
Tựa như kẻ săn mồi rừng nhiệt đới sẽ không đi săn con mồi mạnh hơn chính mình vậy, thế
không gọi là săn mồi mà là đưa thức ăn.
- Cảm giác như thiếu cái gì đó.
Đỗ Địch An hồi tưởng trận chiến đấu lúc trước, cơ hồ có cảm giác được phóng thích thoải mái, nhưng đồng thời cũng lại cảm thấy thân thể thiếu thiếu một cái gì đấy, khiến cho thân thể không đủ linh hoạt, thậm chí còn không được tự nhiên, có lẽ, mọc thêm một ít tay chân ra sẽ tự nhiên hơn.
Nghĩ đến đoạn này, trong đầu hắn không khỏi hiện ra hình ảnh Cát Liệt Giả, tứ chi sắc bén phồn tá như đao, giống như là tư thế vặn vẹo kinh hãi. Nghĩ tới đây mắt của hắn lóe sáng, đột nhiên nghĩ đến một điểm, Ma Ngân có thể mang đến năng lực tương tự của ma vật cho kí chủ, từ góc độ sinh vật học mà nói, đây là di truyền, trong lúc di truyền, cũng sẽ thông qua Ma Ngân lần nữa kích hoạt mà cải biến thân thể, cái này gọi là tiến hóa.
Vậy thì.
Nếu có thể di truyền một năng lực thân thể nào đó của ma vật, thì liệu có thể di truyền phương thức chiến đấu của nó không?
Đỗ Địch An hồi ngẫm lại cảm giác chiến đấu trong lòng, càng nghĩ càng cảm thấy đúng như thế, trước kia hắn luôn cảm thấy không thể thi triển, nhưng nếu như giả tưởng một cái, thân thể của hắn mọc nhiều tay chân hơn như Cát Liệt Giả thì có vẻ sẽ thoải mái hơn nhiều!
Mà ý niệm "thoải mái" vụt lên trong đầu này chính là tín hiệu thân thể phản ứng gửi cho hắn, tựa như khi đói bụng, đại não cũng biết rõ đói bụng vậy.
Nói cách khác, thân thể có nhu cầu như vậy!
- Ở trong thân thể của Cát Liệt Giả thì Ký Sinh Hồn Trùng ở lại thời gian quá lâu, dung nhập hoàn toàn tập tính chiến đấu của Cát Liệt Giả và rồi lại di truyền cho mình...
Chân mày Đỗ Địch An hơi nhíu lại, cơ thể của hắn tất nhiên không có khả năng mọc chi như Cát Liệt Giả, điều này cũng khiến hắn rất khó có được chỗ sống trong Cự Bích cùng nhân loại, dù sao kể cả là Thánh Nữ Helisha cũng không thể nào để thân thể quái dị không giống hình tượng con người, như vậy sẽ tạo ra khủng hoảng không ít.
Hắn cúi đầu nhìn tay mình, nếu khẽ vặn vẹo liền phát hiện khớp cổ tay mềm như nhuyễn thể, cứ thế mà tiếp tục vặn thì nó được quay đến góc độ quỷ dị vô cùng, không khỏi giật mình một cái.
Trước kia hắn còn chưa phát hiện mình có thể làm được như vậy, lần này trong nguy cơ ló ra bản năng, dù sao thì cơ thể cũng tự mình thể hiện ra năng lực này.
"Cơ thể của ta mặc dù không biến thành Cát Liệt Giả, nhưng lại phát huy ra trạng thái chiến đấu giống với Cát Liệt Giả, cũng có nghĩa là cơ thể đang thay đổi, cũng tức là có thể mình đang dần thích ứng với sự cải tạo của Ma Ngân, đồng thời Ma Ngân cũng đang từng bước thích ứng với kí chủ mới này, và đang từng bước dung hợp đặc tính Cát Liệt Giả vào thân thể của mình..."
Đỗ Địch An suy nghĩ.
Khi Đỗ Địch An vặn vẹo cánh tay thì hội Yan vẫn luôn theo dõi sát sao, nhìn thấy cánh tay của hắn có thể vặn vẹo một cái kinh khủng như thể bẻ gãy được thì mặt liền biến sắc, hồi tưởng lại tư thế chiến đấu quái dị lúc trước, khiến sự kiêng kị dành cho hắn tăng lên thêm vài phần.
- Ồ!
Đột nhiên vang lên một tiếng ồ kinh dị.
Mọi người cả kinh, đồng loạt nhìn về phía đó liền thấy Mary đứng trước một quả trứng chim màu trắng bị nứt, chỉ vào thứ bên trong trứng giật mình mà thốt lên:
- Đây là cái gì? Hình như là...
Yan nghi hoặc vội tiến lên vài bước, đồng thời âm thầm cảnh giác phòng bị Đỗ Địch An, ngẩng đầu hướng vào chỗ quat trứng bị chỉ liền đó lập tức sững sờ, sau đó nghĩ đến điều gì bất chợt đồng tử co rụt lại, nhẹ nhàng hít lấy một hơi khí lạnh, nói:
- Đây không phải trứng của Thính Phong Giả sao?