Chương 595 Kích Phát Băng Huyết
Chết tiệt!
Đỗ Địch An siết chặt nắm đấm và lao về phía trước như tên bắn, nhưng trong lòng ngày càng lạnh hơn. Nếu hắn tiếp tục chạy như thế này, sẽ chỉ trì hoãn thời gian chết mà thôi, hoàn toàn không thể trốn tránh được tử thần phía sau.
“Bay cũng không được, chạy bộ cũng không xong. Phải tìm cách trốn thôi, tiếp tục chạy thế này thì sớm hay muộn sẽ bị bắt kịp.”
Toàn thân Đỗ Địch An căng thẳng, mồ hôi cha mồ hôi mẹ thi nhau túa ra, trong tâm trí lóe lên hết phương pháp ẩn náu nọ đến cách ẩn mình kia, nhưng đều bị gạt đi ngay lập tức.
Lần đầu tiên chạm trán nên hắn hoàn toàn không hiểu thanh niên Dực Tộc này có năng lực đến đâu. Nếu hắn ta có nhiệt cảm thị giác thì kể cả hắn có trốn vào vũng lầy cũng chỉ như là đâm vào ngõ cụt, thậm chí có khi còn chết một cách lố bịch hơn.
- Ah!
Đột nhiên, một tiếng hét nữa lại xuất hiện, là một giọng nữ và chỉ có thể là Mary.
Đỗ Địch An lo lắng hơn gấp bội, bởi âm thanh này còn gần mình hơn lúc trước!
Đôi đồng tử của hắn khẽ co lại, khuôn mặt tái nhợt, lo lắng và tuyệt vọng, cảm thấy cái chết đang đến gần mình từng bước.
Trong một tình huống thiếu thông tin như vậy, hắn có cảm giác tuyệt vọng và bất lực, hơn nữa thời gian khẩn cấp không cho phép anh suy nghĩ thêm, và não hắn đột nhiên như rơi vào một mớ hỗn độn, hỗn loạn vô cùng.
Mặc dù đã cố bình tĩnh, nhưng trong tình huống tuyệt vọng và cấp bách này, thật khó để suy nghĩ hiệu quả.
“Giá như mình biết khả năng của hắn ta, nếu biết khả năng của hắn...”
Đỗ Địch An nghĩ trong đau đớn và lo lắng trong lòng, đột nhiên, hắn sững người, một vài đoạn phim lóe lên trong đầu khiến suy nghĩ của hắn trở nên rõ ràng. Hắn không ngần ngại bấm khóa trên ba lô, chỉ bằng một cái búng tay rất nhanh kết hợp với cơ thể hơi cựa quậy liền khiến chiếc ba lô rơi xuống trên con đường hỏng bám đầy bụi dưới chân, bên trong có tiếng hộp và nước vang lên.
Đỗ Địch An chỉ cảm thấy nhẹ hơn một chút, đôi chân hắn cũng di chuyển nhẹ nhàng hơn trước.
“Đôi cánh đó chắc hẳn là một trong những khả năng của hắn!”
Trong khi tăng tốc, suy nghĩ của Đỗ Địch An cũng nhanh chóng làm sáng tỏ manh mối.
“Khác với đôi cánh chỉ bay được trong thời gian ngắn của Cát Liệt Giả, đôi cánh của hắn thích nghi đặc biệt với bay, đây phải là một loài Ký Sinh Hồn Trùng vốn có được nuôi bởi gia tộc họ, thích hợp để sống trên bầu trời. Những Ký Sinh Hồn Trùng như vậy thường được trang bị một tầm nhìn sắc sảo.
“Trước đó hắn ta nhìn thấy xác của Thú Ảnh Giả chắc hẳn bởi có tầm nhìn tối.”
“Trong môi trường rừng rậm um tùm xung quanh, để có thể tìm thấy chính xác hang động phải có tầm nhìn phóng đại cao hoặc nhiệt cảm thị giác.”
“Lúc đó dù quay lưng lại với Yan, nhưng vẫn phát giác ra hắn ta muốn chạy, có thể là do đoán mò, hoặc giả hắn ta cũng có tầm nhìn rộng như mình, nhưng cũng có thể là thính giác của hắn siêu nhạy bén và cảm nhận được sự nông sâu của phạm vi to nhỏ khi đôi chân của Yan đang bí mật tích lực dẫm xuống dưới mặt đất, từ đó phán đoán ý định của đối phương.”
Nghĩ tới đây đôi mắt Đỗ Địch An như sáng lên, từ quan điểm hiện tại có thể tổng kết được những manh mối sau có khả năng thanh niên Dực Tộc này sở hữu: có tầm nhìn tối, tầm nhìn phóng đại cao và nhiệt cảm thị giác, cũng như còn có cả thính giác nhạy bén. Vẫn chưa có manh mối nào cho thấy có khả năng khứu giác.
Trong mọi trường hợp, Đỗ Địch An chỉ có thể liệt kê ra bấy nhiêu khả năng đáng nghi ngờ này, dù sao thì cơ hội chỉ có một.
Tuy nhiên, nếu những khả năng bị nghi ngờ cũng được tính vào thì hắn phải đề phòng quá nhiều thứ, nếu vậy thì không còn nơi nào dung thân.
“Vèo!”
Đột nhiên, đôi cánh trên lưng hắn khởi động đưa hai chân dời đất và bay về phía trước ở độ cao thấp.
Mặc dù khả năng chao lượn của đôi cánh đối với Cát Liệt Giả mà nói thì chỉ có tác dụng tương trợ, nhưng với kích thước của hắn thì nó đủ để được sử dụng như một cánh bay và phóng lên không tới vạn mét. Hắn bay thẳng song song so với mặt đất rồi dần hạ thấp chiều cao nhặt một hòn đá từ mặt đất và ném nó đi về hướng khác.
Hòn đá rơi xuống một con phố liền kề kèm theo một tiếng nổ. Trong khi Đỗ Địch An bay về phía trước, đôi mắt của hắn nhìn về phía sau, con ngươi nheo lại đến cực độ, và tầm nhìn được tối đa hóa. Hắn cảm thấy đôi mắt mình nóng như máu, và bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng đỏ rực đang đuổi theo mình. Tiếp cận ngày một nhanh hơn.
Sắc mặt hắn hơi thay đổi.
“Không bị thu hút bởi âm thanh?”
Ngay lập tức, hắn đáp xuống bằng hai chân và dùng đôi cánh của mình ép cơ thể về phía trước gần như chạm đất và lao đi, nhanh hơn cả kiểu bay thuần túy.
Trong khi cố gắng trốn thoát, hắn cảm thấy hơi lạnh gáy. Mục đích của hành động vừa rồi chủ yếu là để kiểm tra xem khả năng bị nghi ngờ của thanh niên Dực Tộc này có phải là sự thật hay không, nhưng hiện tại có vẻ như nhiệt cảm thị giác của hắn ta gần như có thể chắc chắn!
Chỉ bằng cách này mới có thể giải thích đối phương không theo nguồn âm thanh ban nãy, mà vẫn bám sát đuổi theo.
“Làm thế nào bây giờ?”
Đỗ Địch An không biết làm sao cho phải.
Hắn đột nhiên cảm thấy cảm giác săn mồi do nhiệt cảm thị giác mang lại khi theo dõi con mồi rất mạnh, mạnh mẽ tới nỗi có thể giết chết con mồi.
Không thể thoát cũng không thể trốn!
“Chẳng nhẽ cứ thế đợi đối phương bắt kịp?”
Tất cả những suy nghĩ này vụt thoáng qua tâm trí hắn. Đột nhiên, Đỗ Địch An nghĩ tới một chuyện rồi nhìn vào bàn tay trái của mình. Chẳng nhé chỉ có thể chọn phương pháp tự hoại này?
Hắn thoáng chút do dự trong lòng, nhìn thấy bóng dáng đỏ rực đang đến gần hơn, hắn bỗng nghiến răng, không còn thời gian suy nghĩ thêm nữa, không còn kìm nén cảm giác băng lạnh của bàn tay trái, mà nắm chặt nó lại, kích động cơ bắp và chỉ trong khoảnh khắc sự cô đọng ớn lạnh từ đôi bàn tay dâng lên một tầm cao mới lan khắp cơ thể một cách nhanh chóng khiến toàn thân lạnh đến mất ý thức trong giây lát, không khỏi làm cho hắn cảm thấy run rẩy.
Nhưng sự run rẩy lúc này rõ ràng ảnh hưởng đến tốc độ. Hắn chợt nghĩ đến hình ảnh con rắn độc ngủ đông, chẳng nhẽ sinh vật máu lạnh lại sợ lạnh?
Đôi chân hắn không còn có thể duy trì một sải chân vững chắc về phía trước, và vào lúc này chỉ có thể điều khiển đôi chân của mình lên khỏi mặt đất và bay về phía trước với đôi cánh trên lưng.
Lúc này, hắn cảm thấy cơn ớn lạnh dần dần đánh vào toàn thân mình, bao gồm cả lưng cũng bắt đầu thấy lạnh. May mắn thay, các giác quan trên đôi cánh của hắn tương đối chậm nên vẫn chưa nhận thấy sự “mát mẻ” kia.
Cùng lúc cơn ớn lạnh thấu xương lan rộng, đôi mắt của Đỗ Địch An nhìn thấy rằng sức nóng trên cơ thể mình đang giảm đi nhanh chóng, ngày càng yếu đi. Cuối cùng, chỉ có trái tim ở phần ngực, và phần trên cổ vẫn còn mờ nhạt toả ra chút nhiệt lượng.
Đột nhiên, suy nghĩ của hắn trở nên cứng lại, giống như cơ thể bọc bằng băng. Cái lạnh trèo từ cổ chạy qua như muốn bao trọn lấy đầu! Đột nhiên, trong lòng Đỗ Địch An có một cảm giác hoảng loạn, hắn vội vàng giơ tay bóp lấy cổ mình, cố gắng ngăn cơn lạnh trong người.
...
Parna đang đuổi theo anh liền thoáng sững sờ, hình ảnh hơi nóng chạy ở phía trước đột nhiên bị phân rã, sức nóng mạnh mẽ trở nên yếu ớt, cho đến khi nó trở nên mờ đi đôi chút, và cuối cùng bị tòa nhà chặn lại hoàn toàn biến mất.
Mặc dù hắn ta có thể theo dõi nhiệt lượng, nhưng chỉ có thể nhìn thấy khi nó đủ mạnh và nếu bị chặn bởi các kiến trúc thì rất khó nhìn rõ. Nếu sinh mạng yếu bị chặn bởi một tòa nhà hoặc một thứ dày hơn thì hầu như không thể nhìn thấy gì.
“Chuyện gì thế này?”
Hắn vô cùng ngạc nhiên, làm sao lại có thể thay đổi sức nóng của bản thân trong khi bay hết tốc lực như vậy? Đây có phải là khả năng của Ma Ngân đối phương?
Parna khẽ cau mày. Hắn nhớ con mồi cuối cùng trước mặt dường như là tên nhỏ tuổi nhất trong đội. Khi lần đầu tiên nhìn thấy đối phương trong hang động trước đó, hắn đã thấy phản ứng nhiệt của cơ thể bọn họ. Nhiệt độ trong cơ thể thanh niên này tương đối trung bình và yếu nhất trong đội. Điểm này cũng phù hợp với độ tuổi của hắn nhưng lại không ngờ người chạy nhanh nhất vào lúc này và sống dai nhất cũng chính là người đó.