Chương 594 Con Heo Thông Minh
Khi chàng trai Dực Tộc rắc bột để dụ Ký Sinh Hồn Trùng ra thì bốn người Đỗ Địch An vẫn đứng chôn chân ngay tại hang. Dù đây là một cơ hội trốn thoát tuyệt vời, nhưng bốn người không dám di chuyển.
Họ đều biết rằng người đầu tiên nhấc chân lên chắc chắn sẽ bị thế công sấm sét lôi đình của đối phương quật chết.
Cả bốn người đều là những người thông minh, nhưng tại thời điểm này, họ giống như một đàn lợn thông minh. Không ai muốn trở thành một tấm bia đỡ đạn cho người khác cơ hội trốn thoát. Kết quả cuối cùng sẽ bị đồ sát từng người một!
Yan cảm thấy cổ họng mình khô rát, khó khăn nuốt nước miếng, mồ hôi túa ra thành hàng sau lưng. Hắn ta biết một khi tên Dực Tộc này có được Ký Sinh Hồn Trùng thì kết cục của bọn họ sẽ là gì. Tuy nhiên hắn cũng biết rằng kẻ đầu tiên tẩu thoát sẽ không bao giờ có kết thúc tốt đẹp.
Do đó, Yan chỉ có thể chịu đựng. Chịu đựng đến khi người khác không thể chịu đựng được nữa thì lúc đó sẽ là cơ hội của hắn. Tuy nhiên, rõ ràng không chỉ hắn ta có ý định như vậy.
Thời gian mỗi giây trôi qua đều như dài vô tận, khiến mọi người cảm thấy đau khổ khó chịu.
Sắc mặt Đỗ Địch An vô cùng khó coi, nếu tình huống trước mặt mà hắn tiếp tục đứng yên như vậy thì chắc chắn họ sẽ chết hết, nhưng không ai có thể phá vỡ sự bế tắc này, và ngay cả người nhiều sách lược như hắn cũng chẳng thể làm gì.
Hắn đột nhiên phát hiện ra rằng cái chết thực sự nằm ở bản chất của con người.
Hắn không còn đặt hy vọng vào ba người Yan nữa, tầm nhìn của hắn dần chuyển sang môi trường xung quanh, nhanh chóng suy nghĩ, đôi mắt hơi nheo lại, nghĩ ra cơ hội sống sót duy nhất hiện tại, đó là khoảnh khắc mà thanh niên Dực Tộc tìm được Ký Sinh Hồn Trùng liền bỏ chạy ngay lập tức!
Vào thời điểm thu thập báu vật thì thanh niên Dực Tộc này có khả năng đuổi theo thấp nhất, và đó cũng là cơ hội duy nhất bây giờ.
Hắn không thể tiếp tục ở đây phí thời gian cùng bọn Yan, mọi người đều sợ chết và không ai sẵn sàng thực hiện cú đánh đầu tiên. Kết quả cuối cùng sẽ là toàn đội bị diệt vong.
Tuy nhiên, sau một vài phút trôi qua, thanh niên Dực Tộc vốn đã nhận thấy Ký Sinh Hồn Trùng không còn trong cơ thể của Thú Ảnh Giả đang từ từ đứng dậy và từ phía hang động bước ra.
Thấy vậy Đỗ Địch An chột dạ. Hắn hoàn toàn không thấy đối phương thu thập được Ký Sinh Hồn Trùng từ khi nào, chẳng nhẽ tốc độ của hắn ta nhanh đến nỗi tầm nhìn của mình không thể theo kịp? Hay hắn ta không hề thu thập nó?
Hoặc... không có Ký Sinh Hồn Trùng nào trong Thú Ảnh Giả?!!
- Các ngươi...
Thanh niên Dực Tộc hờ hững hơn trước rất nhiều, hỏi:
- Ai đang giữ Ký Sinh Hồn Trùng?
Cả ba người bọn Yan giật thót.
Đỗ Địch An liền suy đoán trong lòng rồi phản ứng ngay lập tức. Như một bản năng sinh tồn, hắn giơ ngón tay về phía Yan và nói:
- Trên người hắn ta.
Yan giật mình trước phản ứng của Đỗ Địch An, thấy hắn chỉ thẳng vào mình lúc này mới bất ngờ phản ứng lại, bỗng mồ hôi lạnh chảy điên cuồng, khuôn mặt tái nhợt đi, nhanh chóng đáp:
- Không, không ở trên người ta, hắn ăn không nói có!
- Vậy sao...
Thanh niên Dực Tộc biểu hiện thờ ơ, bước về phía Yan, từ từ đưa tay ra và nói:
- Giao nó ra đây.
Yan kinh hoàng nhìn đối phương, cảm thấy nghẹt thở, và đột nhiên nhận ra rằng dù có giải thích cũng vô tác dụng. Tên thanh niên Dực Tộc có thể không tin lời của Đỗ Địch An. Nhưng có nói thế nào thì tất cả bọn họ đều là những con cừu bị giết không sớm thì muộn, chỉ khác về thứ tự. Nếu không tìm thấy ở chỗ hắn thì sẽ lần lượt lục soát bọn họ, có điều Yan sẽ là người đầu tiên thí mạng!
Nghĩ đến đây, gân thái dương khẽ giật giật vài cái, vẻ mặt hơi méo mó, rồi đột nhiên nghiến răng vung thanh kiếm trong tay, như một tia sáng bạc lao thẳng vào thanh niên của Dực Tộc, cùng lúc đó liền đưa tay và đấm sang Mary bên cạnh, cố gắng đẩy đồng đội về phía đối thủ nhằm giành lấy thời gian cho bản thân. Hắn ta biết rằng đối với thanh niên Dực Tộc này, Mary cũng chỉ là con sâu cái kiến có thể giết bất cứ lúc nào, nhưng Mary có thể sẽ kháng cự, cho dù sự kháng cự như vậy chỉ đủ cho hắn ta dôi ra hơn một giây cũng được!
Tuy nhiên, trong khi Yan tung cú đấm đột ngột, Mary vốn đứng yên từ nãy liền vặn vẹo cơ thể, né tránh trong một tư thế kỳ lạ mà cơ thể con người không thể làm nổi, đồng thời nắm lấy cổ tay của Yan bằng tay trái khiến cơ thể bất động. Kế đến chạy vèo từ hướng hang băng qua Yan rồi lập tức lao về phía chân núi.
Yan chết lặng.
Khoảnh khắc bị kéo nghiêng về phía trước, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng.
Đỗ Địch An và Ruby đã phản ứng lại ngay lập tức. Mặc dù ngạc nhiên trước biến hoá bất ngờ, nhưng cơ thể họ không dừng lại và chạy về phía chân núi ngay lập tức. Mặc dù trốn thoát bằng các tuyến đường khác nhau nhưng có thể tránh bị thanh niên Dực Tộc kia xóa sổ. nhưng con đường đến chân núi lại rất quen thuộc với họ, và cũng là con đường bằng phẳng trơn tru nhất, có thể tối đa hóa tốc độ. Cả ba đều muốn giành được con đường này.
Trong nháy mắt, cả ba đều chạy hết tốc lực lao đến cùng một chỗ.
Yan ngã khuỵ xuống, hai tay chống đất, vẫn chưa đứng lại lên được. Liền nhìn thấy một bàn chân bước đến khiến hắn ta đột nhiên cứng người, ngẩng đầu sững sờ và nhìn lên thanh niên Dực Tộc trước mặt.
Hắn ta nâng cơ thể Yan lên, nói chính xác hơn là nhấc bổng lên đặt trên vai như một con đại bàng đang vác gà vậy, khóe mắt hắn ta liếc nhìn ba người Đỗ Địch An nhân cơ hội chuồn xuống núi.
Tim Yan đập dữ dội, hắn khẽ mở miệng nói:
- Thưa đại nhân, ta có thể nói với Ngài...
Nhưng chưa nói được hết câu liền bị đối phương dùng một tay tóm lấy mặt và bẻ nhẹ phát ra tiếng rắc một cái khiến cột sống cổ của Yan đột nhiên bị gãy, cho đến giây phút cuối cùng của cái chết, hắn ta vẫn không đủ can đảm để chiến một trận đúng nghĩa.
“Bịch”
Hắn vứt thi thể của Yan xuống đất, hình bóng của thanh niên Dực Tộc đột nhiên rung chuyển và biến mất khỏi chỗ.
Ba người vội vã rời khỏi chân đồi gồ ghề. Dần dần, một trong những bóng hình đã tiếp cận về phía đầu với tốc độ đáng kinh ngạc. Đó chính là Đỗ Địch An.
“Soạt”
Đằng sau áo giáp của lưng bỗng rách ra hai đường, kế đến vội vã vươn ra hai đôi cánh mỏng manh như cánh côn trùng, trong mờ, và tần số vỗ rất cao, gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Được đôi cánh trợ giúp khiến cơ thể của Đỗ Địch An giống như một tia sáng đen, ngay lập tức vượt qua Mary ở phía trước, và sau đó bay vèo dẫn trước hai người họ trong nháy mắt, và là người đầu tiên đến chân núi.
- Tự hủy hoại bản thân...
Đỗ Địch An không quay đầu lại, nhưng vẫn nhìn được về sau, hắn biết rằng đó sẽ là vấn đề thời gian trước khi hai người bị bắt kịp. Vấn đề tiếp theo là hắn phải tìm cách thoát khỏi sự truy sát của thanh niên Dực Tộc này.
Tuy nhiên, con át chủ bài mà hắn đặt vào là đôi cánh lại bị khắc chế bởi thanh niên Dực Tộc. So với đôi cánh dơi khổng lồ của đối phương thì tốc độ bay chắc chắn nhanh hơn hắn.
Hơn nữa, đối thủ còn đến từ Dực Tộc thì hầu hết họ đều sẽ có kỹ năng bay đặc biệt.
- Ah!
Một tiếng thét bất ngờ phát ra từ phía sau.
Đôi đồng tử của Đỗ Địch An co rúm lại, âm thanh này là của Ruby, rõ ràng đã gặp bất trắc. Hắn ngay lập tức chú ý đến nguồn âm thanh, và nét mặt đột nhiên hơi thay đổi. Khoảng cách này so với chỗ hắn mà nói thì cũng không gần, nhưng nếu tính khoảng cách từ hang động thì thực sự là khá dài. Trong thời gian ngắn như vậy mà thanh niên Dực Tộc đã có thể đuổi đến tận đây, cho thấy rằng đối phương nhanh hơn mình rất nhiều.