← Quay lại trang sách

Chương 597 Khó Giải

“Huh?"

Parna đột nhiên nghe thấy tiếng gầm của Đỗ Địch An phát ra và từ phía ngược lại truyền đến thứ thanh âm quỷ dị. Hắn khẽ nhướn mày và nhìn lên nơi âm thanh phát ra, lúc sau liền nhếch miệng lên cười lạnh:

- Dương đông kích tây sao? Huh, một ý tưởng không tồi, nhưng tiếc là còn non tay lắm.

“Vèo!”

Nói xong bóng dáng hắn vụt biến mất, nhảy như một con khỉ trong rừng, phi nước đại đi tới. Trong nháy mắt, hình bóng của Parna xuất hiện trong một khu rừng rậm rạp, được bao quanh bởi những cái cây có hình thù màu sắc kỳ lạ. Lúc này, có một không gian nhỏ trước mặt hắn ta, ở đó có một cái cây lớn bị đổ sập. Bên dưới cái cây lớn này là một hang động tối, bên trong tối đen như mực, cửa hang khá nhỏ và đường kính chỉ khoảng chừng nửa mét. Con quái vật ẩn náu bên trong chắc hẳn không quá lớn.

Parna liếc nhìn vào hang động, hắn nhìn thấy một bóng hình to lớn trong khu rừng rậm rạp. Đây là một con quái vật giống lợn lòi, cao khoảng ba mét, có gai trên khắp cơ thể. Nó không ngừng đập đầu về phía trước phát ra âm thhắn eng éc pha lẫn đau đớn.

Parna khẽ cau mày.

“Chẳng nhẽ âm thanh trước đó là do con quái vật này kêu lên sao?”

Hắn đăm chiêu suy nghĩ.

Tĩnh lặng!

Đỗ Địch An cảm thấy tim của mình như ngừng đập, cơ thể hắn bị co thắt chặt, và trái tim hồi hộp hơn bao giờ hết, hắn chỉ hy vọng rằng thời gian này sẽ trôi qua nhhắn chóng.

Đột nhiên, Parna lóe lên một ánh sáng lạnh lẽo trong mắt hắn, ngước nhìn con quái vật sắp biến mất khỏi tầm mắt, rồi di chuyển ánh mắt xuống bụng và thấy nó hơi sưng lên, như thể ăn quá no.

"Huh!"

Parna khẽ cười khẩy.

"Chỉ có chút tài mọn như vậy thôi sao!"

Bóng hình hắn đột nhiên phi ra, như Đại Bằng giương cánh, băng nhanh qua khu rừng rậm rạp, giẫm lên cây bằng chân và với sự trợ giúp của sức mạnh liền nhảy về phía trước. Chẳng mấy chốc đã bắt kịp con quái vật này.

“Đùng!”

Cơ thể hắn cứ thế đâm thẳng vào lưng con quái vật. Là kẻ ở sau va đến nhưng sự rung chuyển dữ vẫn không làm hắn ta mất cân bằng. Parna nhấc chân và đập mạnh khiến con quái vật khổng lồ tứ chi phát triển này đột nhiên mềm nhũn ra và quỳ rạp xuống, vùi đầu trong đất cát và gầm thét lên trong đau đớn.

Parna ra tay như một luồng điện, nhanh chóng nghiêng người và đấm vào đầu con quái vật, nắm đấm của hắn mạnh như vũ bão chạy xuyên qua đầu khiến con quái vật hét lên thảm thiết rồi cơ thể từ từ mềm oặt ngã xuống đất.

Parna nhảy ra khỏi xác chết, nhìn vào thi thể con quái vật dưới chân mình một cách thờ ơ và nói:

- Tự mình ra đi.

Nhưng cái xác chết không hề đáp lại.

Parna chờ thêm trong mười giây, thấy Đỗ Địch An vẫn đang giả vờ chết, vì vậy hắn không buồn đợi thêm nữa, cất giọng lạnh lùng:

- Nể vì sự thông minh của ngươi, ta có thể xem xét việc biến ngươi thành kẻ nằm vùng của Dực Tộc chúng ta, thế nào, muốn chết hay là đi theo ta?

Thi thể của quái vật vẫn không trả lời, trong phần bụng hơi nhô lên của nó vẫn yên tĩnh đến lạ thường.

Trong mắt Parna ánh lên một tia giận dữ, hắn ta đột nhiên giơ tay lên, quẹt ngón tay sáng lên như một đường quang, khịt mũi một cái rồi chậm rãi “mở” bụng của con quái vật ra. Các cơ quan nội tạng như ruột già, dạ dày và gan cùng máu me cứ thế trườn ra ngoài. Sau đó một hòn đá lớn dính đầy máu cùng với những cơ quan nội tạng lẫn lộn này rơi ra ngoài.

“Cục đá?”"

“Không phải tên nhãi đó trốn trong bụng sao?”

Hắn ta nhanh chóng hiểu ra và đột nhiên sát ý giận dữ hằn trong mắt, hắn ta thực sự đã bị một thằng nhãi lừa cho một vố đau!

- Chết tiệt!

Hắn ta siết chặt tay, nếu tìm thấy Đỗ Địch An một lần nữa chắc chắn hắn ta sẽ xé nát tên oắt đấy thành trăm mảnh.

Hắn nhanh chóng kiềm chế cơn giận giữ trong lòng, suy nghĩ nhanh chóng dịu xuống, đảo mắt liếc nhìn khu rừng rậm xung quanh, hắn ta nhìn kỹ tất cả những cây, cỏ và hoa ở nơi đây, bỗng đột nhiên nhìn thấy một vết lõm trên mặt đất. Hình dạng của vết lõm giống như hòn đá lớn trước chân hắn. Một hình ảnh xuất hiện trong tâm trí hắn ta một cách tự động: Đỗ Địch An chạy đến đây và nhét hòn đá lớn vào cơ thể của con quái vật, khiến con quái vật chạy trốn trong hoảng loạn và đồng thời thu hút sự chú ý của hắn và ẩn mình lại!

“Thật là một thằng nhãi độc ác và ranh mãnh!”

Hắn khẽ nheo mắt, rà soát xung quanh thêm một lần nữa nhưng không tìm thấy dấu vết nào liền nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khiến cả thế giới yên tĩnh lạ.

Hắn giơ chân và dậm chân về phía cũ nhẹ nhàng. Một lúc sau, hắn lại mở mắt và đi về hướng khác.

“Phù!”

Thấy thanh niên Dực Tộc rời đi, Đỗ Địch An thở phào nhẹ nhõm, cơ thể hắn vùi dưới cát trong hang, cát lạnh như cơ thể hắn hiện tại, giờ đây cơ thể hắn chẳng khác gì một cục băng bị đóng lại cứng đờ. hắn kiềm chế bản năng run cầm cập của cơ thể, vẫn bất động trong bùn và không đi ra ngoài.

“Vèo!”

Vài phút sau, một làn gió lướt qua, bóng dáng của thanh niên Dực Tộc quay trở lại nơi này. Hắn quay lại nhìn chăm chú xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Đỗ Địch An, mặc dù giận điên người nhưng chỉ trong nháy mắt lại rời đi.

Đỗ Địch An trốn trong bùn và cát dưới lòng đất. Mặc dù mắt hắn nhắm lại, nhưng tầm nhìn của hắn vẫn có thể xuyên qua mí mắt nhìn được đầy đủ mọi thứ đặc biệt là nhìn thấy nguồn nhiệt bên ngoài. Khi nhìn thấy thanh niên Dực Tộc này rời đi hắn liền thở phào nhẹ nhõm. Lần này có khả năng là hắn ta sẽ không quay trở lại.

Hắn không thể giữ được lâu nữa nên quyết định chậm rãi nhấc cơ thể mình rồi từ từ bò ra khỏi bụi bẩn, bò đến lối ra hang động của quái vật nhỏ này, nhanh chóng ra khỏi hang, hít thở không khí trong lành bên ngoài bụi bẩn, có cảm giác tái sinh sau khi chết vậy.

- Cuối cùng cũng ló mặt ra rồi?

Đột nhiên, một giọng nói lạnh băng vang lên.

Đỗ Địch An đang khẽ thở dốc đột nhiên đóng băng.

Hắn từ từ ngước lên, bóng dáng ngồi xổm trên một cái cây bên cạnh hang lại chính là thanh niên Dực Tộc kia.

“Hắn ta chưa rời đi sao?”

Đỗ Địch An ngẩn người.

Tên thanh niên Dực Tộc nhìn nhiểu hiện kinh ngạc trên khuôn mặt của Đỗ Địch An, khóe miệng nhếch lên và có một cảm giác đắc ý trong lòng, nhưng biểu cảm của hắn ta lại hờ hững, nói:

- Tên nhóc, có thể kéo dài đến tận bây giờ thì ngươi cũng khá lắm.

Đỗ Địch an nhìn hắn sững sờ, đầu óc hắn hơi trống rỗng, đột nhiên hắn đã hiểu lý do khiến sắc mặt càng tái hơn.

- Có vẻ như ngươi đã đoán ra.

Tên thanh niên Dực Tộc thấy sắc mặt Đỗ Địch An thay đổi liền cảm thấy kì lạ, sau đó cũng chẫm rãi nói:

- Muốn gây nhiễu thính giác của ta thì ngươi đã đánh giá thấp ta rồi đấy, cho đến nay, không có kẻ nào trốn thoát được dưới sự rượt đuổi của ta.

Lòng bàn tay của Đỗ Địch An đang đổ mồ hôi và tâm trí hắn bối rối. hắn đã biết lý do tại sao thhắn niên Dực Tộc này tìm thấy hắn, đó chính là nhờ phán đoán tiếng vọng!

Lúc trước hắn dậm chân rõ ràng không phải bị kích thích hay giận giữ, mà lợi dụng tiếng dậm chân để truyền âm thanh xuống mặt đất và quan sát xung quanh thông qua tiếng vang của mặt đất. Khả năng này thường được sử dụng trên tàu ngầm và các thiết bị khác trong thời cổ xưa. Tuy nhiên, trong thế giới của những chiến binh sức mạnh phi nhân loại thì để đạt được điều này chỉ có cách dựa vào sức mạnh của cơ thể con người! Trong lúc do thám tiếng vang, ngay cả khi hắn ta không nghe được tất cả các âm thanh, nó cũng sẽ được phát hiện. Có thể áp dụng thính giác đến mức như vậy quả là một sự tồn tại không thể giải thích được trong khả năng nhận thức!