← Quay lại trang sách

Chương 598 Kiếm Đến

Thấy rằng không có cách nào để trốn thoát, tâm trạng Đỗ Địch An dần bình tĩnh lại, hắn chỉ đơn giản đứng dậy khỏi mặt đất, nhẹ nhàng di chuyển cơ thể, khôi phục sự nhạy cảm của cơ bắp, đồng thời, đề phòng bị tấn công ngay từ đầu liền lập tức nói:

- Ký Sinh Hồn Trùng của Thú Ảnh Giả ngươi cần không ở chỗ của ta.

Parna nhìn chằm chằm từ đầu xuống chân hắn, đáp lại lạnh nhạt:

- Ta biết.

Đỗ Địch An nhìn chằm chằm vào hắn ta và nói:

- Ngươi giết ta chẳng qua chỉ nhằm giết người diệt khẩu, ta chỉ là một nhân vật bé nhỏ của Long Hoang Vệ trong Long Tộc, nếu ngươi giết ta thì chẳng ảnh hưởng gì đến Long Tộc, nhưng nếu ngươi giữ ta thì ta có khi sẽ trợ giúp được đôi số việc cho Dực Tộc các ngươi.

Parna cũng nhìn Đỗ địch An chăm chú, bỗng nhiên hắn ta nhếch miệng cười thản nhiên đáp:

- Ta không cần.

Đỗ Địch An khẽ giật mình, những ngón tay hơi run rẩy, đồng thời bắt đầu lo lắng, hắn hít một hơi thật sâu và nói:

- Ta biết bí mật của Long Tộc, ta có thể dùng bí mật này để đổi lấy sinh mạng của ta.

- Ồ!

Parna nhìn hắn như cười như không:

- Nói ra nghe xem nào.

Đỗ Địch An ngay lập tức đáp:

- Công chúa Hathaway của Long Tộc đã đánh thức được năng lực huyết mạch và Long Tộc đang chuẩn bị đưa cô ấy lên làm Thánh Nữ mới.

Parner tỏ ra hoài nghi, nhìn hắn từ trên xuống và nói với vẻ thích thú:

- Nhìn ngươi có vẻ như không phải là một tộc người trong Long Tộc. Ngươi lấy được tin này ở đâu, một Long Hoang Vệ nhỏ bé lại có thể biết được bí mật lớn như vậy? Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?

- Làm sao ngươi biết ta không phải người của Long Tộc?

Đỗ Địch An bắt đầu cuộc trò chuyện:

- Những người thuộc chủng tộc hỗn hợp của Long Tộc cũng có mái tóc đen, phải không?

Parna mỉm cười nhẹ nhàng và nói:

- Các đặc điểm tự nhiên chủ quan không thể đánh giá chính xác được, nhưng nếu là người của Long Tộc thì khi nhắc đến Long Tộc sẽ không bao giờ một câu “Long Tộc” hai câu “Long Tộc” mà sẽ nói là “gia tộc của chúng ta.”

Đỗ Địch An gật đầu:

- Đúng vậy.

- Nói nghe xem.

Parna tiếp lời:

- Nếu ngươi không thể cho ta một câu trả lời thỏa đáng, ta không còn kiên nhẫn để tiếp tục chơi trò lừa bịp với ngươi đâu.

Đỗ Địch An đáp:

- Lý do rất đơn giản. Ta là một gián điệp của Nham Tộc được chèn vào Long Tộc. Tin tức là từ cấp trên nói cho ta biết, chắc chắn là sự thật.

- Gián điệp của Nham Tộc?

Parna hơi sững sờ. Đây quả là tin tức bất ngờ vượt qua dự tính. Hắn ta không ngờ tình cờ sẽ gặp được những gián điệp của Nham Tộc đang được gửi đi làm kẻ nằm vùng trong Long Tộc.

Hắn nhìn sâu vào đôi mắt của Đỗ Địch An và đột nhiên hiểu ra, không có gì lạ khi bắt gặp được sự bình tĩnh và lừa lọc mà cậu bé này thể hiện lúc trước suýt qua mặt hắn, sự nhanh nhẹn đó vượt xa Long Hoang Vệ bình thường, chắn hẳn phải là một người được tu luyện nghiêm ngặt để làm gián điệp.

Mặc dù đây chỉ là thông tin một chiều từ Đỗ Địch An, nhưng hắn ta có vẻ bị thuyết phục.

Ngoài biểu hiện bên ngoài của Đỗ Địch An thì khi nói chuyện, hắn liền thông qua nhiệt cảm thị giác và siêu thính giác để xác định đối phương không nói dối. Cần phải biết rằng khi nói dối, nhịp tim và cơ thể của người đó sẽ phản ứng không tự nhiên, và phản ứng tinh tế này không thể giấu được dưới khả năng nhận thức kép của hắn ta. Đây cũng là khả năng độc đáo của Parna để kiểm tra xem người ta có nói thật hay không.

- Nói như vậy thì các gián điệp của Nham Tộc các ngươi cũng nằm vùng kĩ đấy, tin tức thậm chí còn đi trước một bước so với Dực Tộc bọn ta.

Parna nói một cách chế giễu, có vẻ không muốn tin.

Đỗ Địch An nói:

- Nếu hôm nay ngươi để ta sống, thì sau này thông tin mà Nham Tộc chúng ta có được về Long Tộc sẽ truyển tải cho ngươi biết.

- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi ư?

Parna cười khẩy và nói:

- Trừ khi ngươi nói với ta tất cả những thứ khác, ví dụ ngươi nói cho ta biết những thông tin cơ bản tên tuổi và chức vụ về cấp cao của Nham Tộc nằm vùng trong Long Tộc, lúc đó ta sẽ xem xét.

hắn chột dạ, không biết trong những gián điệp cấp cao có người của Dực Tộc bọn họ không, nếu hắn mà nói ra vài cái tên trùng với người trong Dực Tộc thì có phải là lạy ông tôi ở bụi này không.

- Ta chỉ biết một người.

Đỗ Địch An nói.

- Đó là cấp trên của ta và cũng là tri kỷ của Công chúa Hathaway. Còn những người khác, ta không biết.

- Tên là gì?

Parna nhìn hắn chằm chằm.

Đỗ Địch An nói không do dự:

- Gatley.

- Nói dối!

Parna cắt ngang.

Đỗ Địch An sững sờ rồi nghi hoặc nhìn hắn ta.

Parna nhìn thấy biểu cảm của Đỗ Địch An, đôi mắt hắn sáng lên, sự tức giận trên khuôn mặt liền biến mất rồi bình tĩnh nói:

- Cảm ơn vì đã nói với ta những điều này, chàng trai của Nham Tộc, tên ngươi là gì?

- Đỗ Địch An.

- Ta sẽ nhớ tên ngươi.

Parna mỉm cười với Đỗ Địch An nói:

- Ngươi có tư cách nói tên cho ta trước khi chết.

Nói rồi đột nhiên di chuyển và nhảy xuống khỏi cây.

Đỗ Địch An biến sắc ngay lập tức, nhanh chóng lùi lại vài bước, nhìn hắn giận dữ nói:

- Ngươi không giữ lời? Ta đã nói hết tình báo ta biết cho ngươi rồi, nếu ngươi giết ta thì chẳng có chút lợi gì đâu, nếu muốn diệt khẩu thì càng không cần đâu. Kể cả bọn ta đã chết hết thì Long Tộc vẫn có cách khiến xác chết biết nói, sẽ biết rằng Dực Tộc các ngươi xâm phạm lãnh thổ Long Tộc.

- Điều đó không quan trọng.

Parna đi từng bước về phía Đỗ Địch An giống như đang đi dạo, nói:

- Ta chỉ muốn giết ngươi.

Đỗ Địch An như bị bóp nghẹt, sự tức giận đột nhiên biến mất, như thể nắm lấy tất cả mặt nạ ngụy trang gỡ xuống âm trầm nhìn hắn và nói:

- Tại sao?

- Nhìn ngươi chướng mắt.

Parna đáp gọn.

Đây dường như là một lý do không thể bác bỏ.

“Vút!”

Nói xong, Parna đột nhiên bước tới, hình bóng đột nhiên biến mất như một bóng ma.

Đồng tử của Đỗ Địch An đột ngột co lại với kích thước chỉ bằng lỗ kim, đôi đồng tử bị ép đến cực hạn hiện ra một bóng hình lướt tới phía mình. Cơ thể vốn đang lùi lại của hắn đột ngột dừng lại, đập tay đánh vút như quăng cây roi tấn công về phía trước.

Đùng một tiếng khiến lòng bàn tay của Đỗ Địch An run rẩy, hổ khẩu nứt ra và cơ thể bị đẩy lùi lại bảy tám bước. hắn cảm thấy cổ tay mình đau như bị gãy xương, cố nhẫn nỗi đau đớn và nhìn về trước thì vẫn thấy Parna đang đứng ở vị trí ban đầu. Hắn ngây người nhìn chằm chằm vào ngực mình, trên đó xuất hiện một vết xước nông trên áo giáp tối màu. Trước chân Parna, một con dao găm bị rơi xuống, chính là con dao găm luôn được cắm trên chân hắn.

Khóe miệng Parna khẽ giật giật, một cơn giận từ từ bùng cháy trong mắt, và một ý nghĩ vui mừng lóe lên trong tâm trí hắn rằng may mắn thay, những kẻ đó không ở đây, nếu không họ sẽ thấy mình giết một cậu bé non như vậy mà cũng bị đối thủ làm xước chiến giáp, đây chắn chắn sẽ trở thành một câu chuyện chế giễu suốt đời của hắn ta.

- Ngươi thực sự đáng chết.

Parna nói, giơ chân và bước ra ngoài khiến mặt đất hơi lắng xuống, cơ thể đột nhiên biến mất như một vụ nổ.

Đồng tử Đỗ Địch hắn siết chặt lại nhưng chỉ thấy một cái bóng mờ hơn trước, hắn vội vàng giơ tay.

“Vèo!”

Đột nhiên, khi hắn giơ tay lên, có một âm thhắn như tiếng huýt sáo lao từ trên trời ập xuống.

Bóng ma trong mắt Đỗ Địch An dừng lại cùng lúc đó, rõ ràng đó chính là Parna, và hắn ta đang nhìn lên. Nhìn thấy hành động của đối thủ, đôi mắt của Đỗ Địch An không thể không nhìn theo lên bầu trời, đột nhiên thấy một đường sao băng sáng màu đỏ như máu bắn trên bầu trời, lại như một thiên thạch mang theo sức mạnh của thiên đường và từ trên trời rơi xuống cắt đứt cả trái đất.

Đỗ Địch An tái nhợt và cảm thấy toàn bộ cơ thể mình bị khóa bởi một sức mạnh giết người khổng lồ. Dường như cơ thể hắn sẽ bị xé nát và tan vỡ trong khoảnh khắc tiếp theo.

“Ruỳnh!”

Thiên thạch tỏa ra muôn vàn sao băng đỏ như máu lóe lên trước mặt Đỗ Địch An, tất cả những điều đó xảy ra trong tích tắc, Đỗ Địch An chỉ cảm thấy một cú chấn động mạnh lớn dưới chân, cơ thể hắn khẽ run lên, khi mắt mình tập trung lại được liền lập tức nghẹn ngào tỏa ra dục vọng sống sót mạnh mẽ.

Thực chất những giọt máu rơi này thực sự là một thanh kiếm khổng lồ đỏ au như máu!

hắn nhìn thấy thhắn kiếm khiến đôi mắt bừng sáng.

“Soạt!”

Cùng lúc với thhắn kiếm rơi xuống, một hình dáng mảnh khảnh rơi nhanh trên bầu trời, đáp đôi chân trên chuôi kiếm, băng qua giữa Đỗ Địch An và Parna, đứng từ trên cao nhìn Parna ở phía dưới, đó chính là Helisha!

Thanh kiếm khổng lồ đỏ như máu này là thhắn kiếm độc quyền "Hồng Cự Kiếm" của Helisha!

Parna thấy Helisha trên đại kiếm, sắc mặt hắn hơi thay đổi. Nếu hắn ta không dừng lại đúng lúc thì ngay cả khi có thể giết Đỗ Địch An thì có lẽ sẽ bị bầm dập bởi thanh kiếm vĩ đại này. Tuy nhiên hắn không ngờ chuyện lẻn bay qua hoang khu của Long Tộc lại bị phơi bày quá nhanh, xem ra không chỉ Dực Tộc của họ cài đặt gián điệp trong Long Tộc để lấy thông tin, mà Long Tộc cũng bí mật chèn người vào gia tộc của họ. Hơn nữa còn là một trong những thành viên cốt lõi tham gia vào hoạt động bí mật này!