← Quay lại trang sách

Chương 602 Chém Giết

Nhìn rõ được phương pháp ẩn náu của Thú Ảnh Giả, Đỗ Địch An ngay lập tức tận dụng lợi thế săn đuổi nó.

“Véo!”

Hắn dẫm lên bức tường đá và bật nhhắn tới, móng tay của hắn tăng vọt vài inch, nhhắn chóng nắm lấy đuôi của con quái vật. Thấy thất bại trong việc ẩn nấp, nó hét lên giận dữ, cái đầu hình tam giác luộm thuộm quay lại và liếm vào lòng bàn tay mở rộng của Đỗ Địch An, lưỡi nó rất dài và tách ra như một con thằn lằn, còn có những đốm màu tím sẫm trên lưỡi, đồng thời một cái răng nhọn trong hàm răng giống như đinh tán.

Đỗ Địch An khịt mũi và lấy hơi vung thanh kiếm của mình, giống như xoay một chiếc quạt bạc theo hướng vòng cung, tạo ra một hình ảnh vô cùng tàn khốc sau tiếng ầm rền vang cắm đao trên tường đá đã kịp cắt một doạn lưỡi của con quái vật trước khi nó rút lại kịp thời, máu từ lưỡi phun ra tung tóe, vương vãi khắp trên tường đá và trên thanh kiếm, ngay lúc ấy có tiếng như bị côn trùng ăn mòn vang lên, kiểm tra liền thấy thanh kiếm luyện từ hợp kim quý hiếm mà Martin đã trao đổi đặc biệt có dấu hiệu ăn mòn nhẹ.

Đỗ Địch An giật mình nghĩ.

“Máu của quái vật này có tính ăn mòn như axit? Không, Thú Ảnh Giả lúc trèo lên phía trên hang chảy máu nhiều hơn mà không bị ăn mòn bất cứ thứ gì.”

Trong lúc hắn đang mải mê suy nghĩ thì thoáng quét mắt về phía bức tường đá, ngay lập tức nhìn thấy những vết máu để lại trên bức tường nhưng chưa có gì bị ăn mòn. hắn ngay lập tức hiểu rằng máu của quái vật này nhạy cảm với thuộc kim và có thể ăn mòn được kim loại.

Nghĩ ra vấn đề, hắn không nao núng và tiếp tục tủy giết nó nhhắn chóng.

Lưỡi của Thú Ảnh Giả bị thương, ré lên kinh hoàng đau đớn, tiếng hét của nó nghe vô cùng chói tai, giống như một đứa bé khóc, xoay người và chạy về phía bức tường đá như một con tắc kè bò với sự nhanh nhẹn, gắn chặt vào bức tường đá và vảy trên mình cơ thể thay đổi.

Màu sắc thay đổi thành hình dạng của một tảng đá giống như đúc ở vị trí gần đó, bao gồm cả kết cấu, phù hợp hoàn hảo mà không có bất kỳ sai sót.

Kể cả khi tầm nhìn luôn khóa chặt trên đó, vẫn rất dễ bị nhầm lẫn bởi khả năng tàng hình kỳ lạ này.

Đỗ Địch An nhảy xuống từ bức tường đá, sau đó lấy đà bật nhảy lên lần nữa, bước lên bức tường và dùng lực lao về phía một khe nứt ở viên đá lõm rồi vung chém thanh kiếm đột ngột.

“Soạt!”

Bức tường đá lõm di chuyển nhhắn chóng, để lộ bóng hình Thú Ảnh Giả đang cố gắng lao về phía trước chạy trốn.

Đỗ Địch An lại chém một nhát nữa vào tường đá, chân hắn đột nhiên vặn một cái thật mạnh, đồng thời, thanh kiếm chém vào tường đá lấy lực, khiến cơ thể xoay tròn và lăn qua bồi thêm nhát nữa vung đao đâm đánh phập đứt gọn đuôi Thú Ảnh Giả, máu me từ đuôi nó cứ thế xối ra bắn lên thanh kiếm và áo giáp mặc trên người hắn. Đỗ Địch An liền đưa tay lên mặt để ngăn chất độc trong máu.

“Xì xì”

Một làn khói xói mòn nhẹ trên thanh kiếm bốc lên, trong khi áo giáp của hắn chỉ bị rỗ một vài chỗ nhưng không bị ăn mòn sâu vào bên trong. Thấy mình đoán chính xác hắn liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Bộ giáp không được làm hoàn toàn bằng kim loại, mà được làm từ hỗn hợp các vật liệu cao su đặc biệt. Nó linh hoạt, chống bức xạ và có lực lượng phòng thủ cao. May là có thể chắn được độc từ máu con Thú Ảnh Giả này.

Cơ thể hắn mất đà và rơi xuống, con quái vật bị kích thích bởi cơn đau dữ dội sau khi bị gãy đuôi. Nhanh chóng trườn lên và biến mất trong chớp mắt.

Đỗ Địch An đã thử xong thực lực của con Thú Ảnh Giả đó. Ngoài khả năng ẩn nấp độc đáo khá đáng sợ ra thì khả năng chiến đấu trực diện lại tương đối trung bình, tương tự như mức độ săn bắt của quái vật cấp bốn mươi. hắn không muốn trì hoãn thời gian nữa, liền tung đôi cánh trên lưng, hai chân đập xuống đất và lao về một phía ở bức tường đá. Khi bức tường đá này “nhìn” thấy Đỗ Địch An đang lao vào, liền nhanh chóng hồi phục lại hình dạng Thú Ảnh Giả và trốn đi nơi khác.

Nó ré lên kinh hoàng, với một chút tuyệt vọng, khả năng tốt nhất của nó đã thất bại trước Đỗ Địch An, Sự ngụy trang đã bị nhìn thấu mất mấy lần khiến nó có một cảm giác sợ hãi và lúng túng đột nhiên không thể giải thích được bằng lời, như thể nó đang ở trong bóng tối ngàn năm bỗng bị phơi bày ra ánh sáng mặt trời vậy.

Đỗ Địch An lấy chân đá vào phiến đá để đổi hướng rồi lao ra. Thấy bản thân không thể trốn thoát, Thú Ảnh Giả hét lên kinh hoàng và ngoảnh đầu lại nhìn hắn.

“Phụt!”

Đột nhiên, một chất lỏng được bắn ra từ cái miệng đang la hét của nó, tốc độ cực kỳ nhanh.

Đôi đồng tử của Đỗ Địch An co rúm lại, đôi cánh vung mạnh, trong khi đôi chân đang đứng trên bức tường đá, cơ thể hắn đột nhiên quay sang một bên ở góc chín mươi độ để tránh chất lỏng không lường trước một cách ly kỳ. Sau cơn chấn động hắn không dám khinh địch nhanh chóng quay ngoặt người lại và lao hết tốc lực cầm kiếm nhắm thằng đầu con quái vật mà lao tới.

Đầu của Thú Ảnh Giả vặn vẹo bỗng ở hai chi duỗi ra giống như kìm từ dưới thân và cặp lấy thanh kiếm. Lưỡi kiếm đột ngột bị ngưng lại rồi hướng về phía bụng của nó. Rất mau liền kéo theo một vết xước xuất hiện trên vảy ở phần bụng, nhưng hắn đã thất bại trong việc chém cơ thể của nó ra. Đỗ Địch An hơi sững sờ, đột nhiên con ngươi của hắn co rúm lại khi phát hiện cạnh của thanh kiếm bị cong lại không ít.

- Bị ăn mòn bởi máu tươi lúc trước sao?

Mặt hắn biến sắc.

Thú Ảnh Giả bị thương ở bụng, mặc dù không chảy bất kỳ giọt máu nào, nhưng sức mạnh khổng lồ từ thanh kiếm mang lại khiến nó không khỏi đau đớn. Nó thét lên giận dữ lao về phía Đỗ Địch An. Nó dùng cái đuôi bị đứt của mình quấn quanh chân của hắn rồi lấy đà quay một vòng đập thẳng vào ngực của đối phương.

Đỗ Địch An kịp phản ứng lại, cơ thể hắn khẽ run rồi đưa hai chân lên để tránh đuôi của con quái vật, kế đó vào ngay lúc nó lao tới hắn liền sải chân bước ra, cơ thể liền ngồi xổm xuống rồi huých mạnh vào người nó. Tiếng va chạm vào to như tiếng nổ cùng với máu tươi bắn tung tóe.

Ngay lúc đó thanh kiếm trong tay hắn đã đâm vào bụng của Thú Ảnh Giản và xuyên qua cơ thể nó!

- Kécccc!

Thú Ảnh Giả hét lớn, cơ thể nó oằn lại giãy giụa không ngừng.

Đỗ Địch An vội vã buông tay và nhanh chóng rút lui.

Thú Ảnh Giả cố gắng gượng bò lên vài bước, muốn đuổi theo, nhưng vết thương ở bụng do lưỡi kiếm tạo ra đang cọ sát vào tường đá khiến vết thương lớn hơn. Nó phải dừng lại, nhìn xuống bụng, rồi lại nhìn Đỗ Địch An ngoạc mồm ra khóc lóc gầm thét, âm thhắn nghe như của đứa bé vậy, dường như ai oán và cũng là cầu cứu.

Đỗ Địch An khẽ cau mày, đôi cánh vẫn vỗ bay lơ lửng trong không trung, chờ máu chảy hết.

Thú Ảnh Giả từ từ trèo từ bức tường đá xuống đất, cơ thể dựng thẳng và một số chi giống như móng vuốt trên bụng chạm nhẹ vào thanh kiếm. Nó dường như muốn rút thanh kiếm ra, nhưng lại không biết rút bằng cách nào. Dưới sự tiếp xúc liên tục, nó dường như dần dần học được cách dùng hai móng vuốt sắc nhọn khép lại, siết chặt tay cầm, đẩy mạnh về phía trước và sầm một tiếng thanh kiếm được rút ra, máu tuôn ra nhưng nhanh chóng ngưng chảy.

Ngay khi thhắn kiếm được ném ra, rơi xuống đất, lưỡi kiếm bị ăn mòn và thủng nghiêm trọng lỗ chỗ. Đỗ Địch An cảm thấy bất lực, không ngờ rằng con Thú Ảnh Giả này lại bướng bỉnh và ngoan cố đến mức nhận một vết thương chí mạng như vậy mà vẫn có thể đứng dậy và dường như đang dần lành lại. hắn không chờ đợi thêm liền rút con dao găm bên chân và bất ngờ lao xuống.

Thú Ảnh Giả ngước lên nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi gầm gừ, mở để chảy ra một vài chất lỏng, đồng thời lưỡi nó thè ra như thả một dòng thác nhân tạo đánh trực diện Đỗ Địch An. Biểu cảm của hắn hờ hững, cơ thể đột nhiên biến thành một cú vô lê biến mất trước Thú Ảnh Giả.

Nó thè lưỡi ra định tấn công hắn nhưng trước khi làm được việc đó liền thấy mục tiêu biến mất, khiến nó hơi sững người. khắc tiếp theo con quái vật quay đầu đột ngột, vừa kịp phản ứng lại thì cơ thể cứng đờ và khẽ run lên. Con dao găm đã bổ vào phần đầu tam giác của nó và cắm sâu khiến dòng máu xanh nhạt từ từ chảy ra dọc theo con dao găm, phát ra khói trắng bị ăn mòn.