Chương 604 Bị Thương
Chuyển sinh thú" thường là từ không phải Tứ Danh Ma Vật tiến hóa mà thành, nếu như đem trứng ký sinh trùng chưa ấp đưa đến trên người Tứ Danh Ma Vật khác, ngược lại sẽ bị bản thân ký sinh hồn trùng của Tứ Danh Ma Vật thôn phệ, hóa thành chất dinh dưỡng, sẽ không sót lại một chút năng lực gì.
Đỗ Địch An nhìn chỉ trứng ký sinh trùng này, ánh mắt hơi chớp, mặc dù là trứng chưa ấp, nhưng dù sao cũng là ký sinh hồn trùng Truyền Kỳ ma vật, giá trị rất kinh người, ở trên thị trường có thể đổi được hơn 10 ký sinh hồn trùng hi hữu.
Chỉ là đối với Đỗ Địch An mà nói, thứ này làm hắn có chút xoắn xuýt. Nếu như muốn đem đi ấp trứng thì cần phải tuyển chọn một Kí Chủ mới phù hợp không nói, còn cần coi chừng nuôi dưỡng, chờ trứng được ấp trong thân thể Kí Chủ mới ít nhất cần mấy tháng, lại phải tỉ mỉ chăm sóc.
Chuyện như vậy, nếu là đại gia tộc như Long tộc thì không thành vấn đề, nhân thủ rất nhiều, có thể phân phối ra người đặc biệt phụ trách.
Nhưng Đỗ Địch An trước mắt chỉ có thể đơn thương độc mã, giao cho Kacheek chăm sóc thì chẳng khác gì là câu dẫn người phạm tội. Dù sao cũng là ký sinh hồn trùng trong truyền thuyết, một khi đối phương động tâm, lấy đi vật ấy thì không nói, còn có thể vì sợ hắn trả thù mà hãm hại hắn trước.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Đỗ Địch An đối với nhân tâm sớm đã có cái nhìn toàn diện, cái gọi là trung thành bất quá là cùng nhau trong quá trình ấy vật lộn, một khi vật lộn thất bại chính là phản bội.
- Truyền Kỳ ký sinh hồn trùng... Không biết dùng để làm chất dinh dưỡng thì có xa xỉ quá hay không?
Đỗ Địch An thì thào tự hỏi.
Có lẽ do bản thân là thần hóa Truyền Kỳ Ma Ngân nên làm cho hắn bây giờ nhìn lại Truyền Kỳ Ma Ngân cũng không còn kích động cùng cực kỳ hâm mộ như trước kia nữa. Nhưng hắn biết rõ, nếu đem thứ này vào Cự Bích sẽ khiến vô số Cao Vị Giả điên cuồng đoạt. Nếu như dùng làmnchất dinh dưỡng, trình độ hắn phung phí của trời tương đương với dùng vàng đúc gạch che phòng.
Hắn xoắn xuýt trong chốc lát, cuối cùng vẫn lắc đầu, nhịn được hấp dẫn trong lòng, dù là mang về Cự Bích bán hay là giữ lại cho tâm phúc tín nhiệm ngày sau sử dụng đều có thể phát huy ra giá trị lớn nhất, nhưng trước mắt việc quan trọng là sinh tồn, không chừng sau một khắc đã chết rồi, nghĩ những thứ kia không khỏi quá xa xôi.
Sau khi hạ quyết tâm, Đỗ Địch An không hề suy nghĩ nhiều, bỏ trứng ký sinh trùng vào trong bình, chuẩn bị tìm chỗ an toàn hấp thu. Làm xong những thứ này, hắn nhìn thoáng qua xung quanh, buông tha ý định tìm kiếm một Thú Ảnh Giả khác có thể còn sống, đi đến trước từng quả trứng, ôm lấy đem vào bên trong huyệt động. Bỏ ổn thỏa xong, hắn trở về sào huyệt lần nữa, nhìn thấy phía dưới trứng bị vận chuyển đi lúc trước có một hố lõm.
Đỗ Địch An nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lướt qua sào huyệt:
- Tổng cộng là... 37 quả trứng.
Đếm rõ ràng số lượng trứng, hắn suy tư, báo cáo tất cả những trứng Thú Ảnh Giả này cho Long tộc là không thể nào. Dù sao cũng là ấu noãn của Truyền Kỳ ma vật, tuy với hoàn cảnh sào huyệt này có thể ấp trứng được hay không là một vấn đề, nhưng nếu như may mắn ấp ra một hai cái thì chẳng khác nào là hơn một hai Truyền Kỳ Ma Ngân, hấp dẫn như vậy đáng cho hắn mạo hiểm một lần.
- Bất kể ta có giấu hay không Long tộc cũng sẽ hoài nghi, không giấu bọn hắn cũng sẽ cảm thấy là có.
Đỗ Địch An tự nói trong lòng,
- Nói cách khác, giấu hay không giấu không quan trọng, quan trọng là... Không động đến điểm mấu chốt.
Nghĩ tới đây, hắn lập tức có quyết định, xoay người tiếp tục ôm trứng đưa vào trong huyệt động. Liên tục ôm ra tám quả xong, Đỗ Địch An mới dừng tay, trở lại sào huyệt, san bằng hố trứng, đem chất lỏng đặc dính trên đất bôi lên trên hố trứng, ngụy trang cho giống đất xung quanh.
Ngụy trang hiện trường xong, Đỗ Địch An nhìn thoáng qua thi thể Thú Ảnh Giả, suy nghĩ một chút, để nó lại chỗ này hẳn là có thể cho Long tộc cảm giác rằng nơi này đã có tranh đấu. Như vậy, dù bọn hắn biết được trứng ít đi, mình cũng có thêm một lí do để chối tội.
Vèo!
Hắn bay vào huyệt động, nhìn tám trứng màu trắng trên mặt đất. Nếu hắn đem kẹp ở dưới nách thì một lúc đồng thời ôm bốn cái đã là nhiều nhất, chỉ có thể phân ra hai lần vận chuyển.
"Nên tìm một vị trí giấu đi, không biết những vật này lúc nào sẽ nở, lỡ như chúng nở lúc ta rời đi thì coi như mất toi công."
Chân mày Đỗ Địch An hơi nhíu lại. Đây không phải là việc có khả năng lắm. Hắn bây giờ liền trở về Long tộc báo cáo việc này, nhưng lần đi vào hoang khu tiếp theo lại cần sau hai tháng nữa, tức là lần thứ hai chấp hành nhiệm vụ mới có thể lại tới đây. Nếu như nhiệm vụ lần thứ hai là ở hoang khu khác, hắn chỉ có thể tìm cơ hội lén tới đây.
Nghĩ đến những vấn đề này, hắn cảm thấy thật khó giải quyết. Nghĩ một lát, cuối cùng hắn vẫn quyết định tận sức tìm một vị trí tương đối an toàn rồi giấu những quả trứng này đi. Chỉ hy vọng tốc độ phát triển của chúng không nhanh như vậy.
Vèo!
Hắn ôm bốn quả trứng bay ra huyệt động, lúc qua cửa động nhìn thấy thi thể Martin, đột nhiên trong lòng khẽ động, lập tức thay đổi phương hướng về con đường lúc trước chạy trốn bay đi.
Chỉ chốc lát sau, hắn đi đến vị trí mà Ruby chết, lục lọi tất cả cỏ dại xung quanh. Rất nhanh hắn đã tìm được ba lô của Ruby, lập tức mở ra, chỉ thấy bên trong ngoại trừ một ít công cụ lên núi còn có mấy bình bình lọ lọ, có rất nhiều bột phấn trị thương có thể kịp thời cầm máu, còn có rất nhiều thuốc bột ức chế độc tố khuếch tán. Ngoài ra còn có ba cái bình chứa con sâu nhỏ nằm sấp bộ dáng quái dị, lúc ba lô bị mở ra, chúng bị ánh sáng kích thích, chậm rãi uốn éo bắt đầu chuyển động.
Đỗ Địch An thấy chúng thì nhẹ nhàng thở ra, ba con ký sinh hồn trùng này đúng là Mổ Thi Giả, Ký Huyết Giả cùng với Thính Phong Giả ký sinh hồn trùng.
- Thính Phong Giả ký sinh hồn trùng là vật phẩm cho nhiệm vụ lần này, tạm thời giữ lại trước, hai cái còn lại có thể ăn.
Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng, hắn bỏ ba bình chứa ký sinh hồn trùng vào trong balo của mình, thuốc bột còn lại cũng lấy. Lấy xong lập tức kẹp lên bốn quả trứng màu trắng bay lên không trung, tìm kiếm vị trí thích hợp giấu Thú Ảnh Giả ấu noãn.
Bay trên không khoảng nửa giờ, Đỗ Địch An gần như đi hơn nửa tòa phế tích này mà vẫn không tìm được vị tríưng ý. Tòa thành thị này bị tàn phá quá nhiều rồi, tầng hầm phía dưới cao ốc tuy có thể ẩn nấp, nhưng Long hoang vệ đi chấp hành nhiệm vụ ban đêm thích chọn tầng hầm ngầm như vậy ở lại để tránh ma vật. Hơn nữa bê tông bên trên tầng hầm ngầm sớm đã gần như sụp đổ, không thể cất giấu Thú Ảnh Giả ấu noãn được.
Đỗ Địch An cau mày, tiếp tục tìm kiếm xung quanh. Rồi đột nhiên, trong tầm mắt hắn xuất hiện một đường phố bị tàn phá đến hoang vu, một thân ảnh phù phiếm bước chân lảo đảo, đúng là Helisha vừa rời đi không lâu.
Lúc này tóc của nàng rối bời, chiến giáp tinh xảo trên người dính không ít tro bụi cùng máu tươi. Từ tư thế di chuyển có thể thấy thương thế hẳn là không nhẹ, bước đi bình thường cũng không thể làm được.