Chương 605 Thủ Hộ
Nàng bị thương?
Trong lòng Đỗ Địch An cả kinh.
Hắn không chần chờ kẹp lấy bốn quả trứng đáp xuống thẳng đến chỗ Helisha.
Helisha thở hổn hển, vịn dọc vách tường khu phố đi về phía trước, thầm nghĩ mau rời khỏi nơi này, tìm một vị trí ẩn thân thích hợp để tu dưỡng.
Nhưng mỗi bước đi nàng càng cảm giác thể lực hao đi rất nhiều, toàn thân suy yếu đến nỗi thở dốc cũng khó khăn, trong lòng phảng phất một ý niệm rằng cứ như vậy nằm xuống nghỉ ngơi, như vậy sẽ thoải mái hơn rất nhiều... Nhưng lý trí của nàng biết rõ, nếu té xỉu tại đây, hơn phân nửa sẽ trở thành thức ăn của ma vật đi ngang qua.
Vèo!
Đột nhiên nàng nghe được âm thanh xé gió truyền đến trên đỉnh đầu, nỗ lực ngẩng đầu nhìn lại thì thấy một bóng đen lao tới. Nội tâm nàng cả kinh, vừa muốn chuẩn bị chiến đấu, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của bóng đen này rõ ràng là Đỗ Địch An.
Nàng ngơ ngẩn.
Sau một khắc, Đỗ Địch An hạ xuống trước mặt nàng, đến gần vài bước liền nói:
- Ngươi không sao chứ?
Helisha thấy Đỗ Địch An bộ dáng tràn đầy ân cần, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, yếu ớt đáp:
- Ta không sao.
Đỗ Địch An thấy bộ dáng nàng trả lời cũng không có chút lực nào, giật mình, không nghĩ tới sức lực của nàng ở hoang khu Chanh sắc này cũng sẽ rơi vào tình trạng như thế, không khỏi hỏi:
- Ngươi đã tìm được chỉ truyền kỳ Bộ Sát Giả kia sao?
- Ừ.
Helisha khẽ gật đầu, vịn vách tường đi về phía trước.
Đỗ Địch An không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua phương hướng nàng đến, sắc mặt biến hóa, không nghĩ tới Truyền Kỳ Bộ Sát Giả này mạnh như vậy, với năng lực của Helisha cũng khó khăn chống cự, nhịn không được nói:
- Nó có thể đuổi theo tới đây hay không?
Helisha miễn cưỡng lắc đầu, suy yếu nói:
- Nó đã chết.
- Chết?
Đỗ Địch An ngạc nhiên, mở to hai mắt nhìn nàng, nói:
- Bị ngươi giết?
Helisha dùng giọng mũi ừ nhẹ một tiếng, bước chân đột nhiên nhũn ra, thân thể hơi lắc lư, suýt nữa ngã sấp xuống.
Đỗ Địch An nhìn bộ dáng nàng cắn răng âm thầm kiên trì, vội vàng nói:
- Ngươi bị thương nặng như vậy, ta có thể giúp ngươi gì không?
- Không cần.
Helisha khẽ lắc đầu, hít một hơi thật sâu chậm rãi thu hồi tay vịn ở trên tường, tiến về phía trước từng bước một, nhìn như là đã khôi phục phần nào, nhưng bước chân bước ra lại cực kỳ nặng nề, bắp chân khẽ run rẩy nhưng lại cố gắng giữ vững.
Đỗ Địch An không nghĩ tới nàng cậy mạnh như vậy, nhưng nghĩ đến nàng làm như vậy có lẽ là không muốn cho mình thấy mặt yếu đuối của mình. Tuy bọn hắn cũng coi là người quen, nhưng dù sao cũng là gặp khi còn bé,hai lần gặp mặt sau này trao đổi cũng không sâu, cũng không phải rất quen thuộc lẫn nhau. Lúc này nàng đang suy yếu, đi đường thôi cũng gian nan, khó tránh khỏi có chỗ đề phòng.
Nghĩ tới đây, hắn thầm than một tiếng, mạnh mẽ điểm mũi chân một cái, bay lên khỏi mặt đất. Helisha thấy Đỗ Địch An bay đi, trong mắt hiện lên một ít chua xót, nhưng rất nhanh liền lóe lên rồi biến mất, tiếp tục cắn răng vịn vách tường đi về phía trước.
Vèo!
Đột nhiên, một đạo tiếng gió đáp xuống lần nữa.Helisha giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Đỗ Địch An xuất hiện rõ ràng lần nữa ở trước mặt nàng.
- Ta mang ngươi đi tìm vị trí ẩn nấp cho ngươi chữa thương.
Đỗ Địch An không nói hai lời, một tay nắm cổ tay của nàng, ôm thân thể của nàng vào ngực, vỗ cánh, thân thể bay lên, hướng xa xa bay vút đi. Lúc gần đi liếc qua khu phố này đã nhìn rồi nhớ kỹ nơi đây. Lúc trước hắn mang ra bốn quả trứng giấu ở một nơi trong khu phố này, chờ dàn xếp tốt cho Helisha xong sẽ trở lại lấy.
Lúc Helisha bị Đỗ Địch An nắm cổ tay, trong lòng thất kinh. Từ sau khi nàng trở thành Thánh Nữ, chưa bao giờ bị người khác đụng chạm thân mật như vậy, nói gì là nam nhân không hề có quan hệ huyết thống. Đợi đến lúc nàng muốn phản kháng thì phát hiện bản thân không dùng lực được, chốc lát sau liền bị Đỗ Địch An bế bổng rồi bay lên không trung.
Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đỗ Địch An, thấy hắn không có ác ý, trong lòng thoáng yên tâm lại, chỉ cảm thấy rất buồn ngủ, ánh mắt bắt đầu mơ hồ, nhìn thấy mây phóng xạ màu xám cách mình rất gần. Trong đầu nàng đột nhiên bật ra một ý nghĩ,
- Mây trên Thiên Đường cũng là màu đen sao?
Vèo!
Đỗ Địch An nhanh chóng xẹt qua hơn mười con đường, từ trên không trung nhanh chóng đáp xuống, đứng trước một trạm xe lửa, chỉ thấy mặt đường bên trên hoàn toàn sụp đổ, lộ ra tàu điện ngầm bên trong, bên trên toàn là rêu xanh, gỉ rét loang lỗ. Ở bên ngoài trạm xe lửa có rất nhiều xương trắng, đa số là xương người.
Đỗ Địch An nhìn chằm chằm, không khó tưởng tượng nơi này từng phát sinh qua đồ sát thảm thiết như thế nào trước tai nạn kia. Hắn ôm Helisha nhảy xuống, từ một chỗ cửa sổ tàu điện ngầm bị nghiền nát nhảy vào trong, chỉ thấy trên ghế ngồi hai bên tàu điện ngầm có vô số cỗ hài cốt hủ thi, trong đó một vài thi thể hư thối màu đá vôi nằm yên tĩnh, hoàn toàn khác với những hài cốt xung quanh. Dễ nhận ra những hủ này thi đều là Hành Thi đang ngủ say.
Đỗ Địch An đi vào liền kinh động đến những Hành Thi này, nguyên một đám miệng hơi động, thân thể chậm rãi sống lại, chậm rãi ngồi dậy.
Đỗ Địch An không để ý, quay người quét một cỗ hài cốt trên ghế tàu điện ngầm xuống đất, răng rắc rơi nát bấy. Hắn để Helisha xuống ghế. Lúc này, Hành Thi đã hoàn toàn tỉnh lại, như là ác quỷ thẳng tắp ngồi dậy, mở mắt ra, lóe ra hào quang lục sắc, dữ tợn nhìn Đỗ Địch An đưa lưng về phía bọn chúng, lặng yên không tiếng động đứng lên, nâng móng tay bén nhọn lên, nhào tới chỗ Đỗ Địch An.
- Mượn một lát.
Đỗ Địch An thấy chủy thủ trên xà cạp của Helisha, nói một câu, cũng không đợi nàng đáp lời, hắn nhanh chóng rút ra, thân thể mạnh mẽ chuyển động, lập tức lại khôi phục bộ dáng hướng về phía Helisha, trả lại chủy thủ trở lại vào trong xà cạp của nàng.
- Tốt rồi.
Dứt lời, âm thanh bành bành vang lên, Hành Thi từ phía sau lưng đánh về phía Đỗ Địch An đều lìa ra, rơi trên mặt đất, thân thể thẳng tắp đổ xuống, máu từ miệng vết thương có lẽ đã đông lạnh nên không bắn tung tóe ra.
Helisha ngẩng đầu nhìn Đỗ Địch An, bờ môi khẽ nhúc nhích, thấp giọng nói:
- Cảm ơn ngươi.
Đỗ Địch An mỉm cười,
- Ngươi đã cứu ta nhiều lần như vậy, cũng nên cho ta có cơ hội báo đáp ngươi một lần.
- Ta cứu ngươi chỉ là tiện tay mà thôi.
Helisha hữu khí vô lực nói một câu, cảm giác ánh mắt càng mơ hồ, nhìn xung quanh đã xuất hiện ảo ảnh. Nàng biết rõ bản thân chống đỡ không được bao lâu, yếu ớt nói:
- Ta muốn ngủ một lát, giúp ta trông coi, đừng cho bất luận kẻ nào biết hành tung của ta.
Đỗ Địch An gật đầu:
- Ta sẽ trông chừng cẩn thận