← Quay lại trang sách

Chương 607 Thi Vương

Răng rắc!

Lúc Đỗ Địch An xử lý miệng vết thương Helisha, thì từ trên thùng xe của tàu điện ngầm cũng đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vô cùng quái dị.

Đỗ Địch An nghe thấy liền cả kinh, nhanh chóng nhìn lại chỗ phát ra âm thanh nhưng lại không nhìn thấy nguồn nhiệt phản ứng nào. Hắn nhanh chóng ngồi xổm xuống, lặng yên không một tiếng động mà sải bước di chuyển đến bên cạnh một cửa sổ đã bị nghiền nát, chậm rãi nâng nửa cái đầu nhỏ lên nhìn lại, lập tức ngơ ngác một chút.

Chỉ thấy một thanh niên trên người mặc chiến giáp đang nằm sóng soài bên ngoài, cảnh tượng vô cùng thê lương, dường như thanh niên kia đã cảm ứng được gì đó, liền nhắm mắt theo mùi hương mà đi tới chỗ Đỗ Địch An, bước đi hơi thông thạo quái dị, lúc đi đường lung la lung lay.

Nhìn thấy tư thế đi quái dị của hắn, Đỗ Địch An có cảm giác vô cùng quen thuộc, hắn ngưng mắt nhìn lại thì lập tức biến sắc, chỉ thấy chiến giáp trên người thamh niên này đã có nhiều chỗ bị tổn hại, xương cổ như là bị bẻ gãy, nhất là bả vai bên trái của hắn lại sụp đổ xuống dưới, trên bờ vai huyết nhục mơ hồ, như là đã bị thứ gì đó cắn xé rơi mất cả một mảnh thịt.

Nhưng đáng sợ nhất vẫn là mặt của hắn, đôi đồng tử hiện ra lục quang, miệng hơi giương, hàm răng bén nhọn cao thấp không đều, lại nhiễm đầy máu tươi.

Hành Thi?

Đỗ Địch An khẽ giật mình, không ngờ rằng đây lại là một tên Long hoang vệ bị cảm nhiễm thành Hành Thi, chẳng lẽ kế bên này có Hành Thi cấp vương thi xuất hiện sao?

Trong khoảng thời gian chung sống cùng đám người Yan, Đỗ Địch An biết được một vài việc của hoang khu cùng với những ma vật cần cảnh giác thường xuyên xuất hiện ở hoang khu, trong đó có "Thi Vương".

Cái gọi là Thi Vương kia chính là Hành Thi biến dị, đẳng cấp đi săn cực cao, ngay cả Thi Vương thấp nhất thì đẳng cấp đã ngoài bốn mươi, mà trong đó Thi Vương tương đối mạnh thì đẳng cấp thậm chí đạt tới ngoài chín mươi!

Điểm khác nhau duy nhất để phân chia Thi Vương cùng Hành Thi chính là Thi Vương có thể sinh sôi nẩy nở đơn tính, còn Hành thi phải qua bước thai nghén mới phát triển! Ngoài ra, Thi Vương hình như còn có thể điều khiển Hành Thi bình thường.

- Hành Thi có thể cảm nhiễm Long hoang vệ, hơn phân nửa đến từ chính Thi Vương.

Đỗ Địch An hơi biến sắc.

- Nói cách khác, trong hoang khu có Thi Vương xuất hiện!

Tính nguy hiểm của Thi Vương không kém Ma Vật Truyền Kỳ! Hơn nữa điều khác nhau duy nhất giữa chúng và ma vật truyền kỳ chính là trong thân thể Thi Vương không có ký sinh hồn trùng truyền kỳ khiến con người ta chạy theo xem như bảo bối, cho nên không ai nguyện ý phiêu lưu mà đi chém giết một đầu Thi Vương, tuy nói chém giết cao cấp ma vật là thiên chức của khai hoang giả, nhưng trừ phi là có mệnh lệnh thượng cấp, nếu không ngay cả khai hoang giả cũng phải đứng xa mà nhìn.

Lúc Đỗ Địch An khẽ giật mình thì hình như Hành Thi Long hoang Vệ này đã nghe thấy được mùi huyết dịch từ vết thương của Helisha tản mát ra, thân thể hắn loạn choạng mà tiến tới phía trước thùng xe tàu điện ngầm, bước chân theo thời gian càng lúc càng nhanh, trong cổ họng không ngừng phát ra thanh âm khanh khách, như là có chút hưng phấn.

Sắc mặt Đỗ Địch An trầm xuống, hắn đưa tay bắt lấy chủy thủ trên mặt ghế bên cạnh, đột nhiên bàn chân đạp tới một cái, từ trong cửa sổ đã bị nghiền nát kia mà bắn ra, thân ảnh như một đạo ánh sáng âm u, lao thẳng về phía ngực thanh niên kia.

Trước đòn công kích đột xuất của Đỗ Địch An, Hành Thi thanh niên đột nhiên hơi há mồm khàn khàn mà gầm nhẹ lên một tiếng, như là thổ lộ ra tiếng khóc bi thương, hoặc như là thanh âm nhe răng cười dữ tợn, thân thể đột nhiên uốn éo, mềm mại mà linh hoạt như một con mãng xà không xương mà tránh thoát chủy thủ của Đỗ Địch An, thân thể ngữa ra sau lấy tay chống đất, kéo xa khoảng cách.

Đỗ Địch An trông thấy liền khiếp sợ, Hành Thi thanh niên này rõ ràng hiểu được mà tránh né? Hơn nữa động tác liên tiếp như vậy? So với hành thi có dáng đi cứng ngắc quái dị lúc trước quả thực như là hai thứ khác biệt.

Vèo!

Vừa mới kéo khoảng cách ra, Hành Thi thanh niên gầm nhẹ một tiếng, như là thút thít nỉ non mà thét lên, nhưng biểu lộ lại cực kỳ dữ tợn, mãnh liệt mà đánh về phía Đỗ Địch An, thân ảnh hắn lúc tấn công cũng không phải là nhe nanh múa vuốt như Hành Thi bình thường, không có kết cấu gì, hơn nữa lại linh động như một kẻ ám sát, bộ pháp nhẹ nhàng, trong mắt Đỗ Địch An vừa lưu lại một đạo tàn ảnh thì đã biến mất không thấy gì nữa, sau một khắc bỗng nhiên xuất hiện ngay bên trái Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An cảm ứng được, liền hoảng sợ nhìn lại, lập tức nhìn thấy hắn nâng gương mặt dữ tợn của mình lên, tóc tai bù xù mà gầm rú dốc sức cắn xé nhào về phía Đỗ Địch An.

Phốc!

Cái miệng đầy răng nanh của nó kịch liệt cắn lấy vai trái Đỗ Địch An, hai tay dốc sức ôm lấy thân thể Đỗ Địch An, sức mạnh lại to lớn đến thần kỳ, hoàn toàn không giống sức mạnh của một con Long hoang vệ bình thường, vượt xa tưởng tượng của Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An nhìn thấy cánh tay trái bị nó cắn, mặc dù không có cảm giác đau, nhưng trong lòng có phần hơi kinh hoảng, phải biết rằng, trong hàm răng Hành Thi đó mà có Virus Hành Thi, một khi bị nó cắn, mình cũng sẽ bị cảm nhiễm!

Hắn vội vàng giãy giụa, nhưng hai tay Hành Thi thanh niên này ôm chặt lấy thân thể của hắn, sức mạnh khủng bố đè ép khiến thân thể hắn như muốn vỡ vụn, sức mạnh như vậy, còn hơn hắn đến mấy lần.

Sắc mặt Đỗ Địch An thay đổi, trong lòng lại lo lắng cùng phẫn nộ, còn có một chút sợ hãi, hắn vặn vẹo cánh tay, ý đồ muốn giãy giụa khỏi sự vây quanh trói buộc của nó, nhưng cánh tay hoàn toàn không thể động đậy.

Hắn vội vàng lăn lộn trên đất lăn một vòng, Hành Thi thanh niên này cũng thoe đó mà lăn mình trên đất mấy vòng, Hành Thi thanh niên này hình như không biết đau đớn, vẫn chăm chú mà ôm hắn, càng không ngừng cắn xé bờ vai của hắn, đã cắn đến rách nát chiến giáp bên ngoài, da thit bên trong cũng bị xé rách một mảnh mà tuôn ra huyết nhục.

- Muốn cứ như vậy mà ăn tươi nuốt sống ta sao?

Đỗ Địch An nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của nó, nỗi sợ hãi trong lòng liền hóa thành phẫn nộ, mãnh liệt ngẩng đầu lên hung hăng mà dùng trán đâm vào sọ não nó.

Bành mà một tiếng, đỉnh đầu Hành Thi thanh niên kia bị đánh trúng, hắn lập tức buông lỏng hai tay, hình như có phần hơi mê muội.

Đỗ Địch An không ngờ rằng sẽ có hiệu quả, giờ phút này nắm được cơ hội, liền vội vàng truyền tay phải đi, nhanh chóng nắm chặt lấy chủy thủ mãnh liệt mà đâm về phía mắt của nó, phốc một tiếng, Hành Thi thanh niên kia không thể kịp phản ứng, lập tức đã bị chủy thủ xỏ xuyên qua hốc mắt.

- Rống!

Nó kêu thảm lên một tiếng, âm thanh phát ra lại như dã thú gào thét, dây thanh hình như đã bị tổn hại tương đối nghiêm trọng, thống khổ mà tru lên, âm thanh kêu gào đau đớn như đang khóc.

Đỗ Địch An cắn răng di chuyển chủy thủ, phốc một tiếng, chủy thủ từ vành mắt của nó quấy ra thành một luồng tiên huyết đỏ tươi, theo chuyển động lắc lư của chủy thủ, tiếng kêu thảm thiết của Hành Thi thanh niên kia càng lúc càng lớn.

Lúc chủy thủ lắc lư tiến dần về phía đầu của nó, tiếng kêu thảm thiết của nó đột nhiên ngừng lại, hai tay cũng thôi giãy dụa mà cứng ngắc buông xuống, không còn nhúc nhích.

Đỗ Địch An nhìn thấy khẽ giật mình, lập tức nhớ tới Hàn Tinh trong đầu Hành Thi, vừa rồi lúc chủy thủ chấn động, hình như đã nạy ra một vật cứng gì đó, có lẽ là đã đâm trúng Hàn Tinh trong sọ nó, lúc này mới giết chết nó.