Chương 606 Trị Liệu
Đỗ Địch An vừa mới trả lời xong, liền thấy Helisha nhắm mắt lại, đầu giương lên, ngã xuống mặt ghế mơ màng thiếp đi. Hắn liền giật mình một cái, đột nhiên nhận ra rằng cô gái này kiên trì đến bây giờ đã là cực hạn rồi, điều này cũng đã lời giải thích được thương thế của nàng nghiêm trọng hơn hắn nghĩ răt nhiều.
- Hơn nữa, có thể săn giết Bộ Sát Giả dùng Truyền Kỳ ma vật làm đồ, sức mạnh như vậy cũng đã đủ khủng bố lắm rồi, trong thế giới Khai Hoang giả thẳn cũng là sức mạnh ở cấp độ thống trị...
Ánh mắt của hắn hơi chớp động, vịn vào vai Helisha, đặt thân thể của nàng nằm xuống mặt ghế, lúc này hắn mới chú ý tới chiếc chiến giáp đã rách tươm trên người Hlisha, nhìn vết rách trải rộng trên chiến giáp cũng không khó để mà tưởng tượng ra nàng đã gặp phải trùng kích như thế nào.
Hắn cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới cẩn thận một lượt, đã tìm được vết thương trên người nàng, trừ một ít da thịt bị trầy trên cánh tay ra, có ba chỗ chính thức bị thương nghiêm trọng, một chỗ là trên đùi trái, chiến giáp bị kéo lê thành một vết nứt, bên trong huyết nhục mơ hồ. Thứ hai là phần lưng, chiến giáp cũng bị xé rách, bên trong có một vết cắt dài gần hai mươi phân, miệng vết thương sâu đậm, huyết dịch đã đông lại, miệng vết thương tản ra mùi vị khác thường nhàn nhạt, hình như là có bệnh khuẩn.
Nơi thứ 3 chính là đầu, chỗ thái dương có một vết thương rất rõ ràng, da thịt bị lõm vào trong nửa tấc.
Đỗ Địch An thấy vậy khẽ nhíu mày, trầm ngâm một chút quay đầu nhìn bốn phía, chỉ thấy chung quanh toa tàu điện ngầm tích lũy tro bụi dày đặc cùng với vô số thi thể chuột, côn trùng, còn có cả mấy cái Hành Thi đang ngủ say.
Đỗ Địch An lập tức rút chủy thủ bên xà cạp của Helisha ra, vọt vào bên trong tàu điện ngầm, đánh gục mấy con hành thi vẫn còn chưa tỉnh lại, chặt đứt đầu của bọn nó. Con dao găm này sắc nhọn dị thường, xương cổ của chúng nó bị chủy thủ chém qua, lại như cắt phải một miếng đậu hủ, ngưng lại không còn cảm giác.
Vèo!
Vèo!
Đỗ Địch An lao ra khỏi tàu điện ngầm, đánh gục nguyên một đám hành thi đang ngủ say trên đất, mấy phút đồng hồ sau, toàn bộ hành thi bên trong tàu điện ngầm đều gục dưới chủy thủ của hắn.
Ngoại trừ Hành Thi ở bên ngoài, còn bên trong tàu điện ngầm thì quái trùng cùng ma vật cỡ nào cũng bị hắn diệt sát từng con một, trong tàu điện ngầm không còn ma vật sống sót.
Làm xong Đỗ Địch An liền quay về bên cạnh Helisha, lấy nước sạch từ trong ba lô ra, rửa sạch chủy thủ, sau đó dùng diêm đốt cháy dầu hỏa tạo ra một bó đuốc, đun chủy thủ cháy đến đỏ hồng, rồi xoay thân thể Helisha lại, để cho nàng dựa vào mặt ghế.
Hắn để chủy thủ qua một bên, hai tay cầm lấy chiến giáp đã nát tươm trên lưng Helisha, xé hắn rộng vết rách ra.
Chiến giáp này bền dẻo đến kinh người, hắn dốc hết toàn lực mới có thể kéo nó ra thành một cái lỗ hổng lớn hơn, bên trong chiến giáp còn có một lớp nội y màu trắng, giờ phút này cũng đã bị tiên huyết nhuộm đỏ, lộ ra miệng vết thương bên trong.
Lúc nhìn thấy miệng vết thương, đồng tử Đỗ Địch An hơi co lại, chỉ thấy vết thương lúc này đã phát tím, huyết dịch từ bên trong thẩm thấu ra có dấu hiệu nổi bóng, có vẻ như có ẩn chứa kịch độc, mà huyết dịch nổi bóng bám vào trên vết thương, khiến cho huyết nhục dần dần thối rữa.
Đỗ Địch An không chần chờ nữa, nắm chuỷ thủy đã được trừ độc lên, hít một hơi thật sâu, rồi vạch ra một đường quanh miệng vết thương đã bị thối rửa kia, cắt bỏ hết những huyết nhục đã bị thôi rửa ấy đi.
Trong lúc cắt bỏ Đỗ Địch An cũng nhìn thoáng qua phản ứng của Helisha, thấy nàng vẫn mê man, trong lòng hắn nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại hơi lo lắng, có vẻ như sự việc không hề nhẹ nhàng như nàng đã nói, chỉ đơn giản là " ngủ một giấc" như vậy, mà là ý thức của nàng đã hôn mê rồi.
Động tác của Đỗ Địch An nhanh chóng, từ miệng vết thương vạch tới, rất nhanh đã loại bỏ phần huyết nhục bị độc tố làm thối rữa. Nhưng mà sau khi loại bỏ phần huyết nhục đó, huyết dịch từ trong vết thương thẩm thấu ra vẫn có chứa những bọt bóng rất nhỏ, khiến cho lớp da thịt trắng nõn chung quanh đó cũng từng bước bị ăn mòn, ẩn chưa dấu hiệu thối rữa.
- Đáng chết, độc tố đã thẩm thấu quá sâu.
Đỗ Địch An nhăn mày lại, từ trong ba lô tìm ra hai bình thuốc bột giải độc trấn đau nhức, một lọ là của chính bản thân hắn, một lọ là Ruby, là thuốc bột khác nhau, công dụng cũng có chỗ khác biệt.
Đỗ Địch An trước lấy thuốc bột của Ruby ra vẩy lên, loại thuốc này hiệu quả so với thuốc của hắn tốt hơn nhiều, có thể giảm bớt trạng thái trúng độc giả, nếu như chỉ là một chút độc nhỏ lại có thể giải được ngay tại chỗ.
Tuôn rơi!
Sau khi vẩy thuốc bột lên, Đỗ Địch An liền tập trung tư tưởng nhìn lại, lập tức nhìn thấy huyết dịch từ trong vết thương thẩm thấu ra vẫn có chứa bọt bóng thật nhỏ, màu sắc đen nhánh, cũng không bị thuốc bột trung hoà, ngược lại thuốc bột này còn nhanh chóng bị độc huyết ăn mòn, màu sắc trở nên đen nhánh, như bùn đất hư thối.
Đỗ Địch An nhìn thấy liền biến sắc, không ngờ rằng nàng trúng độc lợi hại như vậy.
- Trúng độc quá sâu, chỉ dựa vào thuốc bột thì không thể ngăn được, trừ phi là rửa huyết, nhưng cái này cần thiết bị tân tiến mới làm được, còn ở cái thế giới này chữa khỏi bệnh còn không không được.
Sắc mặt Đỗ Địch An âm trầm, ngẩng đầu nhìn tàu điện ngầm bên ngoài, lúc nhìn thấy quang cảnh hoang tàn bên ngoài tàu điện ngầm, ý niệm vừa mới tuôn ra trong trong lòng hắn lập tức bỏ đi, 300 năm qua đi, những thiết bị trong bệnh viện kia phần lớn cũng đã bị không khí ăn mòn từ lâu rồi, không cách nào sử dụng được nữa, mặc dù có tìm được cũng chỉ còn là một đống đồng nát sắt vụn mà thôi.
Hắn cúi đầu nhìn Helisha hôn mê bất tỉnh, trong lòng có chút lo lắng, chẳng lẻ hắn phải trơ mắt nhìn nàng ngất đi như vậy?
Hắn mở ba lô ra, đồ vật bên trong đều rơi trên mặt đất, hắn lập tức nắm một trong hai bình thuốc bột trị liệu đó lên, mở nắp chai ra, dùng chủy thủ cạo mảng thuốc bột đã biến thành màu đen trên miệng vết thương nàng xuống trước, lại rót thuốc bột trong bình màu hồng vào vết thương, chỉ chốc lát sau, thuốc bột hồng sắc chậm rãi thẩm thấu vào trong máu của nàng, cùng lúc đó, tiên huyết đang không ngừng thẩm thấu ra bên ngoài kia cũng từng bước mà ngừng chảy tràn ra.
Nhìn thấy hiệu quả, Đỗ Địch An liền ngơ ngác một chút, lập tức vui mừng quá đỗi, hắn lập tức lấy khăn sạch ra, dán trên vết thương, để khăn mặt hút sạch máu đen lúc trước thẩm thấu ra, sau đó lại rót thuốc bột trị liệu vào.
Rất nhanh, miệng vết thương đã ngừng đổ máu.
Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra, lấy ra một cuốn băng gạc, phủ trên miệng vết thương để tránh tro bụi trong không khí cùng ký sinh trùng rơi vào miệng vết thương khiến miệng vết thương lại lần nữa cảm nhiễm.
Làm xong những việc này, Đỗ Địch An lấy nước sạch ra, nâng đầu của nàng dậy, rót một ít nước vào miệng nàng, để nàng uống xong, thúc đẩy sự trao đổi chất trong cơ thể, làm cho nàng có thể nhanh chóng tỉnh lại.
Sau đó, Đỗ Địch An lại dùng khăn mặt lau qua một lượt vùng da trên cánh tay, đùi cùng đầu nàng, xử lý sạch sẽ miệng vết thương, lại bôi thuốc bọt trị liệu lên rồi băng bó lại.