Chương 609 Lại Một Con
Lại là một con?
Đỗ Địch An xem xét hình dáng nguồn nhiệt này, cũng biết là một tên ma vật sức mạnh cường đại, hắn thăm dò nhìn lại chỗ cửa sổ đã bị nghiền nát, lập tức nhìn thấy một con quái vật dữ tợn cao gần ba mét đang nằm rạp trên mặt đất, như cóc, thể tích mập mạp, mặt ngoài phủ đầy phiến lân lục sắc, chỗ chân trước cùng nơi bả vai có nhiều gai nhọn dài ngắn không đồng nhất, đúng là ma vật Xà Thiềm đẳng cấp bốn mươi hai.
Đỗ Địch An nhìn thấy thì sắc mặt biến hóa, đây là một loài ma vật kịch độc, tuy đẳng cấp là bốn mươi hai, tương đương với cấp bậc của sơ cấp Giới Hạn giả, nhưng không cẩn thận một chút, thì ngay cả Khai Hoang giả đều chết thảm dưới độc của nó, thuốc giải độc thông thường căn bản không cách nào ức chế được độc của nó, ngay cả dược sĩ chuyên chế tạo độc dược bên trong Hắc Ám giáo đình cũng chưa hẳn có có thể cứu vãn được tánh mạng bị trúng độc của nó.
- Đáng chết!
Đỗ Địch An thầm mắng trong lòng, không ngờ rằng vất vả lắm mới tìm được một vị trí ẩn nấp như vậy, lại liên tiếp xuất hiện những ma vật khó giải quyết này. Hắn nhìn thoáng qua Helisha đang hôn mê bất tỉnh trên ghế bên cạnh, ánh mắt hơi chớp động, nếu như giờ phút này vứt bỏ nàng, trên người nàng lại có vài đạo vết thương, dùng nàng để mà dẫn dắt sự chú ý của ma vật khiến nó rời đi thì bản thân đúng là có vài phần hi vọng có thể nhân cơ hội mà chạy đi.
Chỉ là, khi thấy sắc mặt hôn mê yếu ớt của Helisha, hắn không khỏi nghĩ đến trong ngục giam của long tộc, cùng với sự tương trợ trong trận đấu dưới mưa nhiều năm trước, ý tưởng này lập tức bỏ đi, nếu như đổi lại là người khác, hắn có lẽ còn có thể bán đứng không chút do dự, nhưng duy chỉ có hài nữ này đã có lần cứu hắn do đó có phần hơi khó có thể hung ác mà vứt bỏ.
- Phải đụng mặt nhau rồi.
Hắn hơi cắn răng cầm chặt chủy thủ, nhìn qua hướng con rắn độc bên tàu điện ngầm, đôi mắt hơi nheo lại, hiện lên một ít sát ý rét lạnh, mãnh liệt mà đập về phía con Xà Thiềm kịch độc kia.
Bành một tiếng, giầy rơi xuống đất.
Tiếng vang khiến cho đầu rắn kia chú ý, lúc nó đưa mắt nhìn lại, Đỗ Địch An bỗng nhiên xông ra, như mũi tên mạnh mẽ nhảy xông ra cửa sổ, đánh thẳng về phía chính diện của nó.
Con Xà Thiềm kia lập tức phản ứng, liền phun ra một đầu lưỡi nhỏ dài đỏ tươi, như đang cuốn lấy Đỗ Địch An, bên trên đầu lưỡi là hàm răng rậm rạp.
Thân thể Đỗ Địch An bỗng nhiên thoáng qua, tránh thoát đầu lưỡi đỏ tươi, toàn lực bộc phát tốc độ khiến thân thể hắn giống như một cơn gió cấp tốc xẹt qua, xuất hiện ngay bên cạnh đầu nó, chủy thủ mạnh mẽ đâm về phía mắt của nó.
Con Xà Thiềm kia không kịp phản ứng, chỉ kịp nhắm mắt lại.
Phốc một tiếng, chủy thủ cực kỳ sắc nhọn đâm rách da mắt của nó, xỏ xuyên vào bên trong, từ bên trong nhanh chóng bắn ra một dòng tiên huyết lục sắc, bắn tung tóe lên giáp hộ trên cánh tay Đỗ Địch An, lập tức khiến chiến giáp kim loại bị ăn mòn.
Đỗ Địch An cả kinh, cánh tay trái bị thương cố sức nhấn mạnh một cái vào thân thể của nó, mượn lực lật đến lưng của nó, chủy thủ hung hăng đâm tới đỉnh đầu của nó.
Miệng rắn thiềm nổi giận gầm lên một tiếng, đầu lưỡi trong miệng bắn về phía Đỗ Địch An, cùng lúc đó, gai nhọn ở chân trước của nó mạnh mẽ sinh trưởng, móng vuốt tựa như mấy thanh sắt bén nhọn, đâm về phía lưng Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An chú ý thấy đỉnh của mấy cây gai nhọn này tràn ra chất lỏng màu lục nhàn nhạt, lường trước được là có kịch độc, trong lòng hắn nghiêm nghị, vội đam chủy thủ tới, két một tiếng, sau khi đâm phá đỉnh đầu đầu Xà Thiềm, hình như có một mảnh cốt cứng rắn chống đỡ lại, hắn không dám tiếp tục dùng lực, nhanh chóng rút chủy thủ ra xoay người trốn đi, trượt xuống khỏi thân thể nó.
Lúc trượt xuống, hắn tiện chân tung một cước đá vào trên lưng của nó, ít nhiều cũng có thể gây cho nó chút ít tổn thương.
Vèo!
Lúc hắn vừa rơi xuống đất, sau lưng đầu Xà Thiềm kia là ba đầu rắn mạnh mẽ đập đến, phần đuôi đều có gai nhọn nhô lên, một khi đụng tới, nhất định sẽ bị thương, mà vật ấy toàn thân là độc, một khi bị thương thì phiền toái lớn rồi, đây cũng là nguyên nhân mà Đỗ Địch An không muốn chiến đấu với nó.
Đỗ Địch An nhìn thấy ba Hắc Ảnh quét tới, trái liền đập mạnh lên một cái, tiên huyết toàn thân như lập tức bị thiêu đốt, thân thể đột nhiên vặn vẹo, hình như có mấy cái tứ chi vô hình đang chèo chống lại thân thể của hắn, hắn đành dùng tư thế nhện bò quái dị lưng dán xuống chạm mặt đất, mạo hiểm mà tránh thoát, đồng thời cấp tốc kéo xa khoảng cách về phía sau.
- Tê tê!
Đầu Xà Thiềm phát ra âm thanh như lưỡi độc xà, xoay người lại, nhảy lên mà đánh về phía Đỗ Địch An, gai xương toàn thân mạnh mẽ mở ra, như khổng tước xòe đuôi.
Sắc mặt Đỗ Địch An vô cùng khó coi, gắt gao theo dõi nó, lúc nó đánh tới, thân thể hắn mạnh mẽ bay lên trời, vỗ cánh bay lên không trung, cùng lúc đó trong tay vung vẩy ra một đạo bóng đen, đánh về phía con mắt còn lại của đầu Xà Thiềm này.
Đầu lưỡi trong miệng nó bỗng nhiên múa may, đánh trúng bóng đen này, bành một tiếng, muốn nổ tung lên, xoã tung thành một bụi sương mù mịt, vật ấy là một khối đá bê tông mà Đỗ Địch An nhặt trên mặt đất.
Giờ phút lúc hòn đá bị đánh nát, thân thể Đỗ Địch An đột nhiên đáp xuống, đón đầu đâm vào đầu của nó, chủy thủ lập tức đục thành một lỗ trên đầu nó, két một tiếng, lúc chủy thủ xỏ xuyên qua, hắn nâng tay trái lên hung hăng đập về phía đầu của nó, giờ khắc này đều bất chấp tay trái bị thương, đem hết toàn lực nện vào đầu của nó.
Đầu Xà Thiềm phát ra tiếng thét chói tai, đau đến toàn thân run rẩy, đầu lưỡi cuồng loạn nhảy múa, quật vào người Đỗ Địch An, đầu lưỡi cắn xé bờ vai phải Đỗ Địch An.
Cảm nhận được bả vai kịch liệt đau nhức, hốc mắt Đỗ Địch An có chút đỏ lên, càng thêm dùng sức, rút chủy thủ ra, lại lần nữa hung hăng đâm vào bên trong khiến nó triệt để bất động.
Đỗ Địch An cảm nhận được cơn đau nhức nóng rát kịch liệt trên cổ tay, liền cúi đầu xem xét, là tiên huyết từ miệng rắn thiềm chảy đến cổ tay ăn mòn, hắn vội vàng đạp chân một cái, từ trên lưng Xà Thiềm nhảy xuống, sau khi nhảy xuống thì thở hổn hển, thấy đầu rắn thiềm kia đã không còn động tĩnh, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lập tức nhìn lại mấy chỗ đau trên cơ thể, trong lòng không khỏi nguội lạnh một chút.
Chỉ thấy vai phải mình có một đạo vết cắn lớn, mặc dù không có huyết nhục chảy ra, nhưng vết răng lại tương đối sâu, xé toang chiến giáp, ngoài ra chỗ cổ tay cùng phần lưng cũng có hai vết trầy da, vùng da sau lưng cũng có một chỗ bị lõm vào như là bị vật cứng gì đâm chọt.
Đỗ Địch An vội vàng trở lại tàu điện ngầm, cởi chiến giáp, băng bó miệng vết thương lại để ngừa độc huyết khuếch tán, đồng thời rửa sạch chủy thủ trừ độc, khoét đi vết răng trên miệng vết thương trên vai, chỉ thấy huyết nhục trên miệng vết thương đã có chút hư thối, huyết dịch cũng nhàn nhạt màu xanh lá cây, cực kỳ quỷ dị kinh hãi.
Nhưng lúc xử lý miệng vết thương, Đỗ Địch An lại nhìn thấy máu tươi màu lục này cũng không có khuếch tán quá xa, chỉ lan tràn vài centimet.
Nhìn thấy bộ dáng quen thuộc này, hắn ngơ ngác một chút, trong lòng lập tức nhẹ nhàng thở ra, không ngờ rằng chứng băng huyết chứng của mình lại có tác dụng chống đỡ kháng độc tố.