Chương 610 Ta Rất Thích
Hắn xử lý miệng vết thương, bôi thuốc bột trị liệu lên, dùng băng gạc bao lên. Trong quá trình băng bó băng bó, hắn thấy tay trái của mình có chút biến dạng, xương ngón giữa lệch vị trí, lộ ra vẻ quái dị, hiển nhiên là do lúc trước lúc đánh nhau đã dùng sức quá mạnh.
Lúc miệng vết thương vừa mới xử lý xong, Đỗ Địch An còn chưa kịp nghỉ ngơi đã nghe thấy tiếng nổ quỷ dị bên ngoài tàu điện ngầm, lần này là tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu nhìn lên, lại là mấy con Liêm Đao Hành Thi lung la lung lay mà đi tới.
Đỗ Địch An thầm mắng một tiếng, quay đầu nhìn qua Helisha, mùi máu từ vết thương của Helisha tản mát ra có chứa một loại mùi thơm kỳ lạ, mà trước khi bọn hắn ẩn nấp cũng không có xuất hiện dấu hiệu gì của ma vật cỡ như vậy, nhưng sau khi bọn hắn tới nơi đây ẩn nấp, trong khoảng thời gian ngắn lại liên tiếp xuất hiện, có lẽ chính là bị mùi máu tươi kỳ dị này của nàng dẫn dắt đến.
Tuy không biết mùi máu tươi của nàng tại sao lại như vậy, nhưng bây giờ khiến hắn có chút đau đầu.
Hắn nhảy ra khỏi tàu điện ngầm, nhặt vài hòn đá trên đất lên, nhắm ngay đầu Liêm Đao Hành Thi mạnh mẽ vung ra.
Bành bành bành...
Mấy Liêm Đao Hành Thi bị hòn đá đánh trúng ngay đầu, bộ mặt lập tức vỡ tan, thân thể run lên, ngã trên mặt đất, dù sao cũng chỉ là ma vật đẳng cấp mười, hôm nay ở trước mặt Đỗ Địch An dễ dàng đã có thể bị đánh chết.
Đỗ Địch An tựa người bên ngoài thùng xe, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, đồng thời nghĩ cách kiềm chế mùi máu tươi từ trên người Helisha tản mát ra, cách đầu tiên mà hắn nghĩ ra chính là dùng cái túi bao lấy nàng, sẽ phong kín mùi lại, nhưng nói như vậy kín gió sẽ khiến nàng chết ngạt
- Chẳng lẻ phải ôm nàng bay thẳng lên trên trời?...
Đỗ Địch An nhíu nhíu mày, nếu như trong trạng thái toàn thịnh, đúng là hắn có thể kiên trì được một thời gian ngắn, nhưng giờ phút này thể lực hắn đã tiêu hao hầu như không còn, ôm nàng phi hơn 10 phút đoán chừng sẽ triệt để mệt mỏi mà sụp đổ, muốn từ nơi này trực tiếp bay ra hoang khu thì càng không có thể.
Tại hắn nghỉ ngơi chưa bao lâu, bên ngoài lại có âm thanh truyền đến, lần này là âm thanh sột sột soạt soạt thật nhỏ nhưng số lượng rất nhiều.
Sắc mặt Đỗ Địch An biến hóa, trong tầm mắt xuất hiện một nguồn nhiệt rậm rạp chằng chịt, đúng là từng đoàn côn trùng lớn cỡ bàn tay.
Ở bên ngoài vách tường, cơn lũ côn trùng sâu bọ khiến cho người ta nghe tin đã sợ mất mật, tính nguy hiểm không kém Truyền Kỳ ma vật chút nào.
Đỗ Địch An vừa muốn quay người bò trở lại tàu điện ngầm, ôm lấy Helisha chạy vội, liền nhìn thấy những côn trùng này vọt tới bên ngoài tàu điện ngầm, đằng sau chúng nó cũng không phải là vô cùng vô tận, chiều rộng đàn trùng cũng chỉ có hơn mười mét, không phải như cơn lũ côn trùng sâu bọ nối nhau mấy cây số trong truyền thuyết.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, số lượng như vậy chỉ có thể coi là đàn trùng quy nhỏ mà thôi.
Hắn nhìn lướt qua chung quanh, tìm được một ít dây leo từ trong kẽ đất sinh trưởng ra cùng với vài nhánh cây bị mất nước đã héo rũ, hắn nhanh chóng thu thập lại, dùng bó đuốc đốt cháy, lại dùng dầu hỏa còn sót lại trong tàu điện ngầm rót quanh một vòng, đốt cháy chúng, lập tức tạo ra một vòng tròn Hỏa Diễm, bảo vệ tàu điện ngầm.
Đàn trùng rất nhanh liền bò đến, đứng trước Hỏa Diễm mà không dám tiến lên.
Đỗ Địch An ngồi trong biển lửa nhìn đám côn trùng rậm rạp chung quanh, khẽ cười khổ nắm chặt tay, dựa lưng vào thùng xe, mượn cơ hội thở dốc khôi phục thể lực.
Hỏa Diễm tiếp tục thiêu đốt, đàn trùng nhưng dần dần có chút vội vàng xao động rồi, thỉnh thoảng có vài côn trùng nhảy ra, ý đồ muốn xông vào vòng Hỏa Diễm nhưng thân thể bị ngọn lửa thiêu đốt, lập tức phát ra tiếng kêu két két thảm thiết, nhưng lúc rơi vào trước chân Đỗ Địch An, thân thể lăn lộn, cũng không có chết đi như thế.
Đỗ Địch An nhìn thấy thì sắc mặt biến hóa, biết rõ chút hỏa diễm này vẫn là không thể ngăn được những côn trùng này, chỉ có thể kéo dài thời gian một chút.
Nhìn qua đám côn trùng rậm rạp chằng chịt này, hắn thở dài, tuy với thực lực của hắn đánh chết những côn trùng này đơn giản như giết chết một con kiến, nhưng chờ hắn giết sạch rồi những côn trùng này, đoán chừng thể lực của bản thân cũng muốn triệt để tiêu hao.
Helisha đau đớn chậm rãi tỉnh giấc quay lại, nỗ lực mở to mắt, lập tức nhìn thấy một mảnh Hỏa Diễm trong bóng đêm, nàng liền giật mình một cái, mạnh mẽ giật mình vội vàng xoay người ngồi dậy, nhưng phần bụng vừa mới dùng lực, phần lưng liền truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt, chỉ có thể miễn cưỡng mà dùng tay chèo chống thân thể ngồi dậy, chỉ cảm thấy trong óc truyền đến từng đợt choáng váng, là do mất máu quá nhiều.
Nàng quay đầu nhìn lại chỗ đám lửa, lập tức ngơ ngẩn, chỉ thấy đàn côn trùng rậm rạp bao quanh Hỏa Diễm. Mà trong vòng Hỏa Diễm là thân ảnh một thiếu niên đang ngồi, một đầu tóc đen, đang chằm chằm nhìn đàn côn trùng không chớp mắt, đúng là Đỗ Địch An mà lúc trước đã gặp qua.
Trí nhớ trước khi hôn mê giống như thủy triều đột nhiên vọt tới, nàng ngơ ngác một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ cánh tay, đưa tay sờ lên trên đầu, lập tức sờ đến chỗ băng gạc mềm mại, môi nàng khẽ nhúc nhích một cái, ngẩng đầu nhìn qua thiếu niên tóc đen đang dựa lưng vào mình ở bên cạnh, bên tai nghe âm thanh hỏa diễm bên ngoài là đàn trùng két két kêu nhỏ, trong mắt chậm rãi toát ra một vẻ kỳ dị.
Đỗ Địch An nghe được động tĩnh sau lưng, ánh mắt khẽ động, lập tức nhìn thấy Helisha sau lưng đã tỉnh lại, hai mắt sáng ngời, nói:
- Ngươi tỉnh rồi sau!
Helisha khẽ gật đầu, nhìn lướt qua đàn trùng chung quanh, thấp giọng nói:
- Lúc trước lúc ta hôn mê, ngươi liên tục ở đây chiến đấu sao?
Đỗ Địch An nói:
- Đúng vậy, những ma vật này cũng không biết từ đâu xuất hiện, không cho ta nghỉ ngơi.
Helisha sâu kín mà nói:
- Ngươi có thể rời khỏi, đừng liên quan đến ta, từ nhỏ đến lớn thì người tới gần ta đều không có kết cục tốt.
Đỗ Địch An liền giật mình, lập tức nghĩ đến nàng trong tù đã từng nói với mình, hơi trầm mặc một cái, thấp giọng nói:
- Ngươi nói không sai!
Helisha ngơ ngác một chút, không nghĩ tới hắn sẽ thừa nhận điểm ấy, trong lòng đột nhiên đau xót, nàng hơi cắn răng nói:
- Ngươi có thể rời khỏi, ta giúp ngươi kiềm chế...
- Nhưng...
Đỗ Địch An lại lên tiếng, đã cắt đứt nàng..., hắn xoay đầu lại nhìn nàng, cười nói:
- Liên quan như vậy, ta rất thích.
Helisha ngác nhìn hắn, đột nhiên nói không ra lời.
Đỗ Địch An quay đầu nhìn lại đàn trùng phía trước, chỉ thấy hỏa diễm càng ngày càng yếu, thỉnh thoảng có côn trùng xông qua Hỏa Diễm, leo đến bên cạnh chân của hắn, bị hắn tiện tay giết chết, nhưng theo thời gian trôi qua, số lượng côn trùng leo đến trước mặt hắn càng ngày càng nhiều rồi.
- Không ngờ rằng một ngày kia sẽ bị những tiểu côn trùng này khi dễ.
Đỗ Địch An cười khổ lắc đầu, nói với Helisha:
- Chúng ta lại đổi nơi thôi.
Helisah ngẩng đầu nhìn thoáng qua đàn trùng chung quanh, nỗ lực nâng một tay lên, gỡ hầu bao trên lưng xuống, đưa cho Đỗ Địch An nói:
- Trong này có khu trùng phấn, ngươi vẩy xung quanh đi.