← Quay lại trang sách

Chương 612 Băng Hoá

Đây là một cái điều hòa tàu điện ngầm tích đầy tro bụi, bình thường không có gì lạ.

Sau khi nhìn thấy vật này, lập tức trong đầu Đỗ Địch An liên tưởng đến mấy thứ đồ vật, sắp xếp quạt, điều hòa, hơi lạnh, khí lạnh, khối băng!

Đúng vậy, chính là băng!

Đôi mắt Hắn tỏa sáng, trong khu phế thành thị hoang vu này, những đồ vật lớn không phải rỉ sắt hư thối thì cũng bị phong hóa ăn mòn, muốn tìm được một thứ kín đáo không kẽ hở để có thể phong bế mùi vị của Helisha cơ hồ là chuyện không thể nào, nhưng là có một vật lại có thể làm được, đó chính là băng!

- Hôm nay là mùa tuyết đen, nhiệt độ kém, dễ dàng lấy được khối băng...

Ánh mắt Đỗ Địch An chớp động, nhìn qua tàu điện ngầm ở ngoài thùng xe, từng đợt gió lạnh lùa qua cửa sổ, lờ mờ có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài, đoán chừng không bao lâu nữa tuyết sẽ rơi nhiều.

Bất quá hắn không có ý định chờ đợi trận tuyết này, loại chuyện liên quan tới sinh mạng này hắn không thể phụ thuộc vào ông trời, từ trước đến nay hắn cũng chưa từng tin tưởng vào ông tròi, hơn nữa không nói trong Hắc Tuyết rơi xuống có chứa hạch nhân phóng xạ, hạch nhân cũng làm cho Hắc Tuyết không cách nào hóa thành băng như tuyết trắng bình thường được, mà giống như vụn cát vậy, không thể hòa hợp.

- Chỉ có thể tự mình tạo ra băng, nếu như hiện tại tuyết rơi đúng là có thể lợi dụng khí lạnh của Hắc Tuyết hóa thủy thành băng, nhưng xem khí trời, mặc dù tuyết rơi cũng có khả năng phải chờ tới ngày mai, ta không đợi được lâu như vậy.

Ánh mắt Đỗ Địch An vách tường sụp đổ bên ngoài tàu điện ngầm, cũng không tìm được vật mình cần, hẳn là nơi này còn chưa đủ ẩm ướt.

Hắn nhìn thoáng qua Helisha nằm thẳng trên mặt ghế, hít một hơi thật sâu nói:

- Chỉ mong vận khí của ngươi sẽ không kém như vậy.

Nói xong hắn không hề do dự, nhanh chóng chui ra ngoài cửa sổ, bay vút ra.

Hắn nhanh chóng đi ra bên ngoài tàu điện ngầm, vỗ cánh bay lên, quay đầu nhìn kiến trúc bốn phía, lập tức nhìn ở phụ cận có một mảnh cao ốc bị sụp đổ, trên đó dây leo quấn quanh, một tầng rêu xanh dày đặc bao phủ.

Đôi mắt Đỗ Địch An hơi sáng, nhanh chóng đáp xuống, đồng thời phân ra một tia ý thức thời khắc chú tới ý tàu điện ngầm ở phụ cận, một khi có ma vật xuất hiện sẽ lập tức trở về.

- Đã có!

Hắn đáp xuống bên ngoài cao ốc, gạt dây leo ra lập tức nhìn thấy chỗ góc tường cao ốc tiếp xúc với mặt đất có một đám viên bi tuyết trắng giống như sương lạnh. Hai mắt hắn sáng ngời, nhanh chóng ra tay tách ra ném vào trong balo, sau đó dọc theo góc tường này để thu thập, không bao lâu đã thu thập hết viên bi màu trắng trên cao ốc này.

- Vận khí không tệ.

Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng, không nghĩ tới có thể tìm được nhiều quặng ni-trát ka-li dễ dàng như vậy.

Vật ấy chính là một trong những thành phần dùng để chế tạo hỏa dược, phối hợp với lưu huỳnh có thể tạo thành hỏa dược uy lực rất lớn. Nguyên lý chính là dựa vào đặc tính hút nhiệt cực mạnh của nó!

Quặng ni-trát ka-li này sinh trưởng tại góc tường râm mát, huyệt động, là khoáng thạch tự nhiên, cũng là tài liệu tuyệt hảo để tạo ra băng!

Rất nhanh Đỗ Địch An đã thu thập đầy một ba lô, trong tay còn ôm một bó quặng ni-trát ka-li, đã lấy hết toàn bộ quặngni-trát ka-li của toàn bộ cao ốc sụp đổ này. Bởi vì góc độ sụp đổ của cao ốc khiến cho góc tường quanh năm không bị ánh nắng chiếu rọi, lúc này mới sinh ra nhiều quặng ni-trát ka-li như vậy.

Sở dĩ Đỗ Địch An nghĩ đến chính mình có thể tạo ra băng là vì tại khu hoang dã hắn đã từng gặp qua quặng ni-trát ka-lisinh trưởng bên cạnh đống đổ nát.

Vèo!

Thân ảnh hắn nhanh chóng trở về trong tàu điện ngầm, chui đầu vào trong, nhìn thoáng qua Helisha còn đang hôn mê, biết rõ thân thể của nàng đã bị kịch độc ăn mòn, trong lòng hắn thầm than một tiếng, thò tay vào trong thùng xe lấy ra một mảnh kim loại rỉ sét, lấy quặng ni-trát ka-li đưa vào bên trong cuốn thành một đoàn. Miếng sắt này trong tay hắn giống như một mảnh giấy, hắn tùy ý vuốt ve, rất nhanh đã vo thành một viên cầu kim loại kín kẽ, bên trong là quặng ni-trát ka-li.

Hắn nhét vật ấy vào trong balo, sau đó hai tay ôm lấy Helisha, nhanh chóng xông ra khỏi tàu điện ngầm.

Mặc dù đã tìm được nguyên liệu chế ra băng, nhưng nơi đây đã tran ngập mùi máu, đã không thích hợp làm một chỗ ẩn thân nữa, nhất định phải nhanh chóng rời xa.

Hơn nữa hắn còn phải tìm được một vị trí gần với nguồn nước.

Lúc trước hắn mang theo trứng Thú Ảnh giả tìm giấu vào một địa phương kín đáo đã bay qua không ít vị trí, trong đó có vài chỗ gần nguồn nước. Hắn lập tức chạy tới một địa phương có nguồn nước gần nhất.

Vèo!

Lúc bay trên trời cao đột nhiên Đỗ Địch An chú ý tới trên đất truyền đến một hồi thanh âm ầm ầm, thấy mấy thân ảnh cao gần ba mét, thể tích cường tráng, dáng người như ma vật sói ở trên đường phố cấp tốc nhảy lên đi, mà phương hướnghắn chính là phương hướng hắn tàu điện ngầm ẩn thân lúc trước.

Trong lòng của hắn âm thầm may mắn, khá tốt tìm quặng ni-trát ka-li không tốn bao nhiêu thời gian, nếu không Helisha phải nguy hiểm rồi.

Mấy cái ma vật kết đàn đi săn này không phát giác được Đỗ Địch An xẹt qua trên bầu trời, cả hai giao thoa rất nhanh, đi ngược ra xa.

Bảy tám phút sau, rốt cục Đỗ Địch An đã tới vị trí có nguồn nước sung túc, đây là một chỗ quảng trường sụp đổ, trên mặt đường quảng trường hoàn toàn hạ xuống, ở cuối quảng trường là một cái hố to, nước mưa tích góp nhiều năm, nghiễm nhiên thành một cái ao nước lớn.

Nhiệt cảm thị giác của Đỗ Địch An nhìn thấy trong ao nước này chỉ có một chút nguồn nhiệt Hồng sắc to bằng ngón tay, hẳn là trong năm tháng dài cho tới bây giờ, các vi khuẩn vi trùng trong ao tiến hóa thành thủy trùng, hắn ngưng mắt nhìn lại, đồng tử hơi co rút, ao nước trong mắt hắn trở nên trong suốt, phía dưới ao có một con đường thoát nước.

Hắn nhìn dọc theo con đường này cũng không thấy nguồn nhiệt nào, lúc này không hề do dự, một tay che mũi cùng miệng Helisha lại, một tay ôm chặt thân thể của nàng cấp tốc đáp xuống, đâm đầu vào trong ao.

Sóng nước tóe lên, hắn ôm Helisha phóng đi với tốc độ cao nhất trong nước, hai chân đong đưa, cánh cũng không thu hồi mà là y nguyên ra sức vỗ. Cánh của hắn không phải lông vũ, mà là tầng da thịt cùng cứng cáp, có thể trợ lực trong nước.

Vèo!

Thân thể của bơi thẳng tắp, tốc độ rất nhanh. Mặc dù những con cá bình thường cũng chưa hẳn nhanh bằng hắn.

Các nguồn nhiệt nhỏ trong ao hình như cảm ứng được động tĩnh, nhanh chóng bơi về hướng của Đỗ Địch An, nhưng tốc độ lại quá chậm, không thể đuổi theo Đỗ Địch An, chỉ có thể bơi đằng sau, rất nhanh đã ngưng tụ thành đàn. Thời gian này tiên huyết của Helisha cũng bị thẩm tháo ra, hòa tan vào trong nước.

Rất nhanh Đỗ Địch An đã bơi tới chỗ tiếp nối thông đạo thoát nước, bơi dọc theo thông đạo, con ngươi của hắn thủy chung bảo trì trạng thái co lại, bởi vậy một vật trước mắt trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy cảnh tượng thông đạo phía trước.

Hắn nhanh chóng bơi đi, vượt qua vài đường gấp khúc, lập tức nhìn thấy một thông đạo đen kịt.

Rầm rầm một tiếng, hắn ôm Helisha nhảy ra khỏi nước, đi lên trên bờ...