← Quay lại trang sách

Chương 615 Đỗ Địch An Tử Vong

Dường như đã qua một ngàn năm. Hoặc chỉ như thoáng qua nháy mắt.

Trong bóng tối giống như Thâm Uyên, Helisha đi về phía trước khong có mục đích, trong đầu rỗng tuếch không có suy nghĩ, giống như một cái xác không có hồn, cho đến khi có một cỗ cảm giác nóng bỏng thiêu đốt toàn thân của nàng, làm cho nàng có loại cảm giác bị phỏng. Trong tư duy đang chết lặng mới đột nhiên xuất hiện một điểm ý thức.

Trong hầm băng yên tĩnh tối tắm, lông mi Helisha hơi rung rung một cái, chậm rãi tỉnh lại. Nàng nhẹ nhàng mở mắt ra, nhìn thấy vẫn là một mảnh hắc ám, ý thức bắt đầu quay trở lại. Nàng vô ý thức để tay lên bụng. Mà loại cảm giác khó chịu này nàng phi thường quen thuộc, chính là cảm giác đói khát, dịch axit tiết ra trong dạ dày, phần bụng có cảm giác như sắp bị hòa tan vậy.

Nàng có loại cảm giác nếu tiếp tục như vậy thì tất cả nội tạng trong bụng của mình đều sẽ tự động bị tiêu hóa hết, nàng nỗ lực chuyển động thân hình. Đột nhiên bàn tay đụng phải đồ vật lạnh lẽo, nàng không khỏi quay đầu nhìn, lập tức đồng tử co rụt lại.

Chỉ thấy bên cạnh khối băng bên tay nàng có một thân ảnh đang nằm sấp, đúng là Đỗ Địch An lúc trước, giờ phút này trên người hắn có một cỗ hàn khí bao phủ. Chiến giáp ẩn kết một tầng băng mỏng, mà vị trí nàng va chạm vào lúc trước chính là tóc của Đỗ Địch An, mái tóc đen mềm mại sớm đã bị đông cứng lại giống như cương châm.

- Ta chưa chết?

Helisha giật mình, trí nhớ trước khi hôn mê lập tức dung nhập đại não, sắc mặt nàng biến hóa, vội vươn tay nâng Đỗ Địch An dậy. Vừa mới chạm vào người kia, đầu ngón tay của nàng theo bản năng co rúm lại, giống như bị rắn độc cắn vậy. Có cảm giác đau đớn, cái này làm cho nàng có chút giật mình. Phải biết rằng, mặc dù là khối băng cũng không thể khiến nàng có cảm giác mãnh liệt như vậy được.

Chẳng lẽ nói nhiệt độ cơ thể của Đỗ Địch An còn thấp hơn cả băng?

Tuy nàng không được học qua kiến thức giáo dục, nhưng nhiều năm chiến đấu cùng tao ngộ các loại hoàn cảnh làm cho nàng cũng hiểu, nếu như nhiệt độ của nước lạnh hơn sẽ kết băng, nói cách khác, huyết dịch trong thân thể Đỗ Địch An đã kết băng!

Nếu như Huyết dịch kết băng, người còn có thể sống?

Nghĩ đến những này, sắc mặt nàng liền tái nhợt, gấp vội vươn tay sờ vào động mạch trên cổ Đỗ Địch An, đây là vị trí xác nhận dễ nhất. Nhưng mà, động mạch cổ của Đỗ Địch An cũng không nhảy lên!

Chết?

Tay nàng run nhè nhẹ, kinh ngạc nhìn xem thiếu niên này. Rất nhanh hàn khí chung quanh xâm đến làm cho nàng phục hồi tinh thần lại, không khỏi ngẩng đầu nhìn lướt qua bốn phía, lập tức ngây người, tại đây đúng là một khối kiến trúc tạo thành từ băng.

Nàng giật mình, thậm chí có một ít mờ mịt, trong khái niệm của nàng, mặc dù là mùa tuyết đen lạnh nhất cũng sẽ không ngưng kết ra được nhiều băng như vậy. Phải biết rằng, Hắc Tuyết không cách nào tích thành băng, chỉ có tu sĩ tu đạo viện mới có thể mượn sức mạnh tự nhiên, dùng lực lượng thiên nhiên Băng Hỏa Phong Lôi để tiến hành chiến đấu. Mà tạo hình của khối băng này, có rất mạnh nhân lực chế tạo dấu vết có dấu vết nhân tạo. Hơn phân nửa là do Đỗ Địch An kiến tạo.

Chẳng lẽ hắn là tu sĩ tu đạo viện?

Nàng ngơ ngác nhìn trong chốc lát, đột nhiên trong tầm mắt nhìn thấy chỗ hắc ám phía trước có một nguồn nhiệt dài bảy tám met xẹt qua, tư thế giống như du động trên bầu trời. Ánh mắt của nàng lập tức rơi trên mặt nước kết băng, trong lúc nhất thời, lập tức nàng đã hiểu trước khi chính mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì, cũng biết vì sao tại đây lại có kiến trúc khối băng phong kín.

Tất cả là để ngăn cách mùi màu tươi của nàng khuếch tán!

Nàng quay đầu nhìn Đỗ Địch An bị đông thành băng bên cạnh, biểu lộ phức tạp.

Ken két!

Đột nhiên tiếng vỡ vụn vang lên trong yên tĩnh.

Trong lòng Helisha cả kinh, phản ứng đầu tiên là nhìn về hướng mặt nước bị kết băng, nhưng rất nhanh nhìn thấy dưới mặt nước kia cũng không có ma vật tập kích. Lúc này âm thanh ken két vang lên lần nữa, bỗng nhiên nàng quay đầu lại, âm thanh là từ vai trái Đỗ Địch An phát ra.

Nàng giật mình một cái, nhanh chóng kéo miếng lót vai trái của Đỗ Địch An ra, đồng tử lập tức co rụt lại, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin.

Chỉ thấy tay trái Đỗ Địch An đã hoàn toàn Băng Tuyết hóa, hơn nữa bất đồng với khối băng trong suốt, có màu giống như tuyết trắng. Bên trong cánh tay có thể nhìn thấy một đường cong màu xanh thẳm mảnh dài hẹp, đúng là kinh mạch cùng mạch máu trong cánh tay Đỗ Địch An!

Mà âm thanh ken két lúc trước truyền ra lại là ở trên cánh tayĐỗ Địch An. Hàn khí ngưng kết, chậm rãi sinh trưởng ra gai băng nhon, gai nhọn đâm vài miếng lót vai.

- Băng, băng biến chứng!

Helisha hít sâu một hơi, có chút khiếp sợ, không nghĩ tới Đỗ Địch An lại mắc phải căn bệnh bất trị trị này, hơn nữa còn là chứng bệnh cấm kị trong truyền thuyết.

- Băng biến chứng càng mẫn cảm đối với nhiết độ, e ngại rét lạnh nhất. Nếu người bình thường nhiệt độ giảm 2 lần thì với hắn mà nói, lại như giảm xuống 20 lần.

Bờ môi Helisha hơi rung rung, trong đôi mắt tuôn ra một ít hơi nước, nàng che miệng, có loại xúc động muốn khóc. Khối kiến trúc bằng băng này, có thể chống cự cho nàng, nhưng đối với Đỗ Địch An mà nói, mặc dù thể chất hắn mạnh gấp đôi cũng không cách nào chống cự. Nhưng mặc dù là như thế, thiếu niên này lại như cũ vẫn lựa chọn dùng loại phương pháp bất lợi này, tranh thủ cho nàng một đường sinh cơ!

- Vì cái gì, tại sao phải dốc sức liều mạng cứu ta như vậy...

Trong hốc mắt Helisha có chút ẩm ướt, chỉ cảm thấy ngực bị quặn đau, lại một người nữa vì mình mà bị liên lụy. Mặc dù không phải do chuyện xấu của muội muội, cũng là kết cục như thế, đây hết thảy đến cùng là vì sao?!

Nàng ôm chặt hai chân, cắn chặt hàm răng.

Qua hồi lâu.

Bi thương trong nội tâm nàng dần dần được thu hồi, sau đó nghĩ tới thương thế trên người mình, khóe miệng nàng hơi động đậy. Đột nhiên cảm thấy một chút mệt mỏi, cũng có một chút thương cảm, bất kể bi thương bao nhiêu, tổng thể cũng xe qua, bị người quên đi, hoặc là nhịn xuống.

Sau đó lại tiếp tục sinh tồn được.

Mà miệng viết thương bị xé rách sẽ lành lại ngày qua ngày.

Cái này tựa hồ là thiên phú của sinh mệnh.

Ương ngạnh, tàn nhẫn.

Nàng yên lặng đưa tat sờ sờ phía sau lưng, cảm giác miệng vết thương một mảnh lạnh buốt, hình như đã hơi lành lại rồi.

Nàng nhìn xe trượt tuyết dưới thân một chút, đột nhiên hiểu được, trong hoàn cảnh như vậy, độc tố trong cơ thể mình thẩm thấu chậm chạp. Trong thời gian này hệ thống miễn dịch trong cơ thể mình đã chống cự đồng thời cũng từng bước thích ứng, cho nên nàng mới có thể tỉnh lại.

Môi trường này không phải chỉ đơn thuần phong tỏa mùi máu tươi của nàng, mà là ức chế độc tố khuếch tán trong cơ thể nàng, có thể nói nhất cử lưỡng tiện! Chỉ là, có thể nghĩ đến biện pháp như vậy cũng không dễ dàng, mặc dù nghĩ tới, cũng chưa chắc có thể làm được trong khu hoang vu ngoài vách tường được. Không cần nghĩ nàng cũng biết, Đỗ Địch An làm được những việc này, tất nhiên đã nhọc lòng, hao phí tinh lực thật lớn.

Nàng hơi cắn môi, đi xuống khỏi xe trượt tuyết, ôm lấy thân thể Đỗ Địch An, để hắn nằm thẳng lên xe trượt tuyết. Nhưng mà thân thể Đỗ Địch An đã hoàn toàn đông cứng, vẫn y nguyên giữ vững tư thế ngã sấp.