Chương 616 Sưởi Ấm
Helisha thấy đau xót trong lòng, duỗi tay ép thẳng chân tay Đỗ Địch An, giữ nguyên tư thế nằm thẳng của hắn. Nàng quyết định giữ lại cái hầm băng này, đợi đến sau khi thương thế của nàng khỏi hẳn sẽ về lại đây mang thi thể Đỗ Địch An về trong vách tường mai táng.
Nhìn qua toàn thân Đỗ Địch An bao phủ hơi sương lạnh, nàng biết trong nhất thời không thể nào hòa tan được, nơi này cũng có thể giữ thi thể Đỗ Địch An ở trạng thái lạnh, tránh hư thối.
Nàng nhìn hắn một cái thật sâu, từ mặt mày đến mũi, đến bờ môi, đến trên người của hắn. Nàng muốn nhớ kỹ thiếu niên này, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ nô bộc, đây là người thứ nhất cam nguyện vì nàng mà chết.
Khi nhìn đến vùng ngực của Đỗ Địch An, nàng đột nhiên nao nao, đôi mắt bị sương mù làm cho mơ hồ không khỏi ngừng lại, thế giới trong tầm mắt lập tức trở nên lộng lẫy. Ánh mắt nhìn xuyên đến trong chiến giáp của Đỗ Địch An, lập tức nhìn thấy một nguồn nhiệt đỏ thẫm, hơi nhảy lên, đúng là trái tim!
Nàng ngây dại.
Chưa chết? Hắn chưa chết?
Helisha mở to hai mắt, đồng tử lập tức khôi phục lại, thị giác nhìn xuyên qua thân thể Đỗ Địch An cũng lùi về, chỉ thấy ngực Đỗ Địch An đập một cách yếu ớt, chiến giáp cũng động một biên độ rất nhỏ. Một màn này làm cho nàng giật mình không thôi, sau một khắc liền cảm thấy máu toàn thân sôi trào lên, tuôn ra một cỗ kinh hỉ cùng kích động!
Nàng nhanh chóng ngồi xổm bên cạnh thân thể Đỗ Địch An, thò tay đặt lên ngực hắn liền cảm nhận được nơi đó nảy lên rất có lực, đó cũng không phải nhịp tim của một người sắp chết, ngược lại rất giống tim đập sau vận động kịch liệt, biên độ rất lớn, khiến chiến giáp trên người cũng phập phồng theo!
Nàng kinh hỉ như điên, lúc trước Đỗ Địch An nằm sấp, cho nên nàng không chú ý tới, càng làm cho nàng không ngờ tới chính là động mạch cổ cũng không nhảy lên mà trái tim lại còn đập mãnh liệt như thế. Đây quả thực là tình huống mà nàng không ngờ tới.
Nhưng dù sao thì nếu tim đập, hẳn có thể chứng minh Đỗ Địch An còn sống!
Nàng lập tức ôm lấy thân thể Đỗ Địch An, đưa hắn nằm sang nền đất bên cạnh. Băng biến chứng tối kỵ nhất là lạnh, lúc trước nàng nghĩ rằng Đỗ Địch An đã chết nênmới đặt hắn lên khối băng để bảo quản. Hiện tại tất nhiên không thể tiếp tục để hắn nằm trên băng, nếu không chưa chết cũng sẽ bị chết cóng.
Sau khi để Đỗ Địch An nằm trên mặt đất, nàng đẩy xe trượt tuyết sang bên kia, tận lực cách xa một chút, sau đó chà xát hai tay làm cho bàn tay nhanh chóng nóng lên rồi phát nhiệt. Lòng bàn tay phát nhiệt, nàng lập tức thò tay đặt lên vị trí tim Đỗ Địch An, muốn làm cho trái tim của hắn đưa máu đi toàn thân, để nhanh chóng khôi phục nhiệt độ cơ thể.
Lòng bàn tay ấm áp vừa dán trên ngực Đỗ Địch An, một lát sau liền bị đông lạnh. Nàng lập tức nâng lên, tiếp tục chà xát, sau đó lại dán lên, như thế không ngừng nhiều lầm. Liên tục sau vài giờ, thể lực nàng chống đỡ không nổi, miệng vết thương sau lưng bị tác động cũng đau đớn.
Lúc này nàng mới nhớ tới bản thân mình lúc trước là đói tỉnh. Điều này nói rõ nàng hôn mê một thời gian, có lẽ đã qua vài ngày. Dù sao, lương thực dự trữ trong bụng của nàng sẽ đơn giản mà đói thành như vậy.
Ánh mắt nàng quét xung quanh, lập tức nhìn thấy trên đất có một đống đồ vật, có đá màu trắng tinh, nàng nhận ra vật ấy là quặng ni-trát ka-li, bên cạnh là một ít thức ăn áp súc nhiệt độ cao.
Nàng lập tức mở ra hai túi, lung tung nhét vào trong miệng, một bên nhai nuốt xuống, một bên chà xát hai tay, tiếp tục đặt trên người hắn.
Dưới sự nỗ lực không ngừng của nàng, sương lạnh trước ngực Đỗ Địch An đã biến mất. Nàng sờ trên trán Đỗ Địch An, trên gương mặt. Ngoài chỗ mấu chốt là trái tim, chỉ có nhiệt độ ở đầu khôi phục Đỗ Địch An mới có thể tỉnh lại.
Hai tay trắng nõn của nàng lại chà xát qua lại trên gương mặt Đỗ Địch An. Khác với vị trí trái tim đập mạnh, nhiệt độ trên gương mặt Đỗ Địch An cực thấp, sờ lên lạnh thấu xương, so với khối băng còn lạnh hơn. Trong suy nghĩ của nàng khối băng đã là khái niệm lạnh nhất rồi.
Không ngừng chà xát, sương lạnh trên mặt Đỗ Địch An tán dần đi, nhưng da mặt vẫn bóng loáng, trắng bệch. Thỉnh thoảng nàng đưa tay hà hơi, muốn cho nhiệt độ bàn tay cao lên một chút, nhưng bàn tay đụng một cái lên mặt Đỗ Địch An thì lòng bàn tay liền lập tức lạnh cóng, như là biến thành một mảnh băng.
Nàng đột nhiên nghĩ đến một biện pháp hòa tan băng, đó chính là đun nóng. Nhưng nếu như không thể đun nóng, dùng nước đổ vào cũng sẽ làm cho băng nhanh chóng hòa tan, hiệu quả ít nhất là tốt hơn so với nàng chà xát như hiện tại.
Nàng không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua mặt nước đông lại, nhiệt cảm thị giác lập tức nhìn thấy một nguồn nhiệt dài bảy tám mét cách đó không xa, hẳn là ma vật dưới nước.
- Một khi phá băng sẽ kinh động nó, phải có biện pháp giết nó trước...
Ánh mắt Helisha hơi chớp động, trước mắt, muốn giết con ma vật này ở dưới nước là hơi khó khăn, nhưng cũng không phải là không có hi vọng. Điều làm cho nàng băn khoăn chính là một khi mình xuống nước, miệng vết thương bị nhiễm nước là chuyện nhỏ, nếu như miệng vết thương bị xé rách lần nữa tràn ra máu, không biết lại đưa tới những ma vật gì, đến lúc đó sẽ càng thêm khó chơi.
Ánh mắt nàng chuyển động, đột nhiên nghĩ đến một vật, đôi mắt hơi sáng, mở ra túi bên eo của mình, từ bên trong móc ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên dược hoàn màu đỏ sậm, ngậm vào miệng, khẽ nhấm nuốt, chờ sau khi tan lại phun ra.
Nàng khẽ đẩy ra miệng Đỗ Địch An, đem dược hoàn đã nghiền nát đổ vào miệng Đỗ Địch An, sau đó dùng tay vuốt cổ họng của hắn, giúp hắn nuốt vào.
Một lát sau, nàng đẩy ra miệng Đỗ Địch An lần nữa thì thấy dược hoàn vẫn ở y nguyên trong miệng Đỗ Địch An, hơn nữa còn đông lạnh lại.
Nàng ngơ ngác, hơi buồn rầu, nếu như Đỗ Địch An không thể nuốt vào dược hoàn này thì biện pháp của nàng không thể áp dụng rồi. Nhìn thấy trên mặt Đỗ Địch An lại từ từ phủ sương lạnh, nàng biết không thể lại tiếp tục trì hoãn, móc ra một cái bình nhỏ khác. Đây là một lọ phấn độc, còn dược hoàn lúc trước cho Đỗ Địch An ăn vào là dược hoàn chuyên giải loại độc này. Nàng chuẩn bị rắc phấn độc này vào trong nước, đem Đỗ Địch An ngâm trong đó, như vậy ma vật kia e ngại phấn độc, hơn phân nửa sẽ không dám tới gần. Chỉ là trước mắt biện pháp này không thể thực hiện được rồi.
Nàng nhặt chủy thủ trên đất, đi vào trước mặt nước kết băng, dùng chủy thủ khẽ vạch, kéo ra một lỗ thủng trên khối băng, mở cái chai ra, rắc phấn độc vào.
Ma vật dưới nước kia nghe được âm thanh khối băng bị tác động, lập tức vung vẩy cái đuôi nhanh chóng bơi lại, khẽ đảo mắt liền xuất hiện ở ngoài 50 mét, lúc này phấn độc rơi vào trong nước, theo nước chảy liền phiêu tán ra. Ma vật dưới nước này không hề có cảm giác gì, tiếp tục nhanh chóng bơi lại.
Helisha thấy vậy, cầm chặt chủy thủ mai phục bên cạnh mặt băng.
Vèo!
Ma vật dưới nước khẽ đảo mắt liền tới dưới mặt băng, thân hình dữ tợn xẹt qua, đột nhiên quay ngườitrong nước, ngửa đầu hướng mặt băng xông tới.
Hàn quang trong mắt Helisha lóe lên, ngang nhiên không sợ dùng chủy thủ đâm vào đầu nó đang vọt tới mặt băng, phốc một tiếng, chủy thủ lập tức xuyên qua đầu của nó, sắc nhọn vô cùng, mà mặt băng đã bị nghiền nát cùng thời khắc đó.
Helisha bất chấp động đến thương thế, cánh tay bỗng nhiên phát lực, nhanh chóng rút chủy thủ ra, lại nhanh chóng đâm ra liên tục. Không đến nửa giây, liên tục ba lượt, mỗi lần đều đâm ở vị trí khác nhau, hình thành miệng vết thương hình tam giác. Lúc một đao cuối cùng đâm vào, cổ tay nàng run lên, đột nhiên dùng sức nạy ra, rắc một tiếng, máu ở vết thương hình tam giác lập tức loang ra.
Rống!
Ma vật dưới nước dữ tợn gào một tiếng thống khổ, thân thể đột nhiên vặn vẹo, muốn lùi về trong nước.
Helisha đột nhiên vạch chủy thủ từ dưới mà lên, phối hợp với lực mà ma vật rụt lại thân thể, lập tức loang ra một đạo máu tươi trên khối băng.
Bịch một tiếng, ma vật lùi về trong nước, mặt nước tóe lên một thước sóng nước. Rất nhanh, trong nước tuôn ra một lượng máu lớn, nhuộm hồng cả mặt nước.
Một lát sau, đầu ma vật lần nữa hiện ra trên mặt nước, ngâm trong nước đỏ tươi, chất sừng trên đỉnh đầu ngăm đen vô cùng, như một đoạn vỏ cây héo rũ.
Helisha không ra tay lần nữa, vì cái đầu trồi lên mặt nước không có động tĩnh, hẳn là đã chết đi.