← Quay lại trang sách

Chương 618 Băng Ma

Đỗ Địch An cảm giác mình mơ một giấc mơ rất dài. Nhưng lúc tỉnh lại, việc trong mơ lại hoàn toàn không nhớ rõ. Một hồi rét thấu xương đánh úp lại, hắn vô thức hơi cuộn thân thể, hai tay ôm chặt thân thể ép thành một khối.

- Ngươi đã tỉnh?

Một cái thanh âm nhu hòa vang lên, Đỗ Địch An giật mình, thanh âm quen thuộc này làm hắn có cảm giác đã lâu không có, giống như là ngủ nướng bị mẹ đánh thức. Hắn mở to mắt, đập vào mi mắt lại không phải đất ấm cùng ánh mặt trời rải đầy bệ cửa sổ trong trí nhớ mà là một mảng đen kịt.

Hắn hơi nháy con mắt, thích ứng với bóng tối, rất nhanh liền thấy rõ bóng tối đằng sau hầm băng.

Hắn lập tức thanh tỉnh lại.

- Ngươi tốt hơn chút nào chưa?

Thanh âm êm ái từ bên cạnh truyền đến.

Đỗ Địch An đảo mắt nhìn lại, lập tức nhìn thấy Helisha ngồi ở một bên nhìn hắn, đôi mắt nhu hòa, không hề giống bộ dáng lạnh như băng ngày xưa.

Đỗ Địch An không có suy nghĩ nhiều thái độ biến hóa của nàng, kinh hỉ nói:

- Ngươi đã tỉnh? Độc của ngươi đã được giải?

Nhìn thấy sắc mặt vội vàng cùng vui mừng của hắn, khóe miệng Helisha lộ ra nụ cười đáp:

- Độc trên người ta tạm thời đã ổn định rồi, ngược lại là ngươi lại hôn mê ở đây, may mắn cuối cùng cũng tỉnh.

Đỗ Địch An ngơ ngác một chút, lúc này mới cảm giác được toàn thân lạnh lẽo. Hắn cúi đầu xem xét, lập tức nhìn thấy chiến giáp trên người hơi lạ lẫm. Ở chỗ cổ áo cùng ống tay áo bị gió lạnh lùa vào, hắn lập tức mặc lại chiến giáp, trong lòng hồ nghi, hắn cảm nhận thấy chiến giáp của mình dường như bị chạm qua.

Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Helisha. Helisha chú ý tới ánh mắt cổ quái của Đỗ Địch An, trong lòng nhảy dựng, trên gương mặt nhanh chóng xẹt qua một vệt màu đỏ nhạt. Nàng quay đầu như không có việc gì nói:

- Lúc trước kiểm tra miệng vết thương của ngươi nên mới cởi chiến giáp của ngươi ra. Ngươi rõ ràng mắc băng biến chứng, còn dám ở tại tòa băng này, ngươi chẳng lẽ muốn chôn cùng ta sao?

Nàng cố ý dời đi chủ đề khác, nói xong lời cuối cùng, nhìn sang Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An giật mình, nghe vậy khẽ cười khổ, nói:

- Ta cũng muốn đi, nhưng bên ngoài có một con ma vật ôm cây đợi thỏ, ta...

Nói đến đây, hắn chợt phát hiện trong tầm mắt cũng không nhìn thấy ma vật bên ngoài, hơn nữa khối băng vậy mà đâu mất rồi, nước nơi này hơi vẩn đục cùng màu đỏ, truyền đến mùi máu tanh nhàn nhạt.

Hắn ngơ ngác, không khỏi quay đầu nhìn về phía Helisha hỏi:

- Con ma vật kia bị ngươi giết?

Helisha ừ nhẹ một tiếng.

Đỗ Địch An có chút ngạc nhiên, cười khổ nói:

- Quả nhiên là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo.

- Ta mới không phải là lạc đà.

Helisha đính chính.

Đỗ Địch An nhìn nàng một cái, đột nhiên nghĩ đến nàng lúc trước, lập tức ánh mắt ngưng lại, quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía, lại nhìn thân thể của mình, sắc mặt biến hóa nói:

- Lúc trước ta hôn mê bao lâu?

- Ta cũng không rõ ràng lắm, ta tỉnh lại thì ngươi liền hôn mê.

Helisha suy nghĩ một lát nói:

- Hẳn là mấy ngày đi.

Vài ngày?

Đỗ Địch An ngạc nhiên, dưới hoàn cảnh hắn mắc chứng băng huyết như vậy, đừng nói ở lại vài ngày, chỉ ở lại mấy giờ cũng chết cóng.

Hắn nhìn thoáng qua tay trái, lập tức ngây người, chỉ thấy màu da tay trái không khác gì lúc trước, thuần trắng như tuyết, cả đầu cánh tay cho đến bả vai đều là một mảnh trắng xóa!

Ngoài ra, trên cánh tay nhô lên một gai nhọn màu xanh đậm, từ mặt sau cánh tay kéo dài đến trên bờ vai! Gai nhọn này không giống như là băng đông lại, mà là tầng chất sừng cứng đờ!

Helisha chú ý tới ánh mắt Đỗ Địch An, trong lòng thầm than một tiếng nói:

- Ngươi mắc chứng băng biến. Lúc ta tỉnh lại thì ngươi đã bị đông cứng rồi, sau khi ngươi khôi phục, cánh tay của ngươi cũng đã như vậy. Nếu như ta thấy không sai, cánh tay của ngươi đã hoàn toàn đóng băng, sau này ngươi tốt nhất không được đụng vào đồ vật rét lạnh, nếu không chứng băng biến sẽ lan tràn đến toàn thân ngươi.

- Khi đó, ngươi sẽ không còn có tư duy con người mà sẽ biến thành một người khác, không khác gì Hành Thi.

Đỗ Địch An chấn động, ngẩng đầu kinh ngạc mà nhìn nàng, nói:

- Chứng băng biến? Ngươi nói chính là chứng băng huyết?

Helisha khẽ gật đầu.

- Chứng băng huyết cũng gọi là chứng băng biến, người mắc bệnh này thân thể sẽ từng bước băng hóa, cho đến khi hoàn toàn thành trở thành một người băng, không đúng, hẳn là một Băng Ma!

- Cái này có biện pháp trị liệu không?

Đỗ Địch An như bắt lấy cọng rơm cứu mạng mà nhìn nàng.

Helisha hơi cắn môi nói:

- Đây là bệnh không thể trị, dù là Long tộc chúng ta cũng không có cách nào trị liệu. Biện pháp duy nhất có thể giảm bớt chứng băng biến phát tác chính là sinh hoạt lâu dài trong hoàn cảnh nhiệt độ cao, như là ngâm trong suối nước nóng, hoặc là ở trong phòng cùng lò sưởi, nói chung là nhiệt độ càng cao càng tốt.

Sắc mặt Đỗ Địch An khó coi. Long tộc truyền thừa đã lâu, đến bọn hắn cũng không có cách nào, hơn phân nửa là thật sự khó có thể trị liệu. Nhưng mà dù sao kỹ thuật chữa bệnh trước mắt không cách nào trị liệu không có nghĩa là tương lai cũng không được. Hắn tin tưởng chờ sau khi mình phát triển kĩ thuật chữa bệnh sẽ tìm được biện pháp trị liệu, cùng với vạch trần sự thật về Thần Chúc Phúc.

- Nếu là ngươi đã tỉnh thì lập tức rời nơi này đi.

Helisha nhìn sắc mặt yếu ớt của Đỗ Địch An nói:

- Tại đây đối với ngươi mà nói quá bất lợi, tiếp tục ở lại, chứng băng biến sẽ lại phát tác.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, hắn cũng đang có ý này. Đột nhiên, hắn nghĩ đến một chuyện, Helisha tỉnh lại thì mình đã đông cứng rồi, vậy... Tại đây lạnh như băng, nhiệt độ cơ thể mình khôi phục lại như thế nào?

Hắn nhìn thoáng qua Helisha, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, nói:

- Ta đi trước, ngươi trước tu dưỡng ở đây, ta đi ra ngoài tìm cho ngươi chút thức ăn rồi trở lại.

- Không cần, ngươi chiếu cố tốt chính mình là được. Ta có thể chống đỡ.

Helisha liền nói.

Đỗ Địch An không nói thêm nữa, đâm đầu vào nước, mở cánh ra đập nhẹ, hướng về quảng trường trong ao nước bơi đi, rất nhanh liền từ con đường thoát nước bơi tới quảng trường trong ao, từ mặt nước lao thẳng lên.

Lúc bay cao khoảng hơn mười thước liền nhìn thấy trên ao nước nổi lơ lửng một cỗ xác chết rất lớn, bộ dáng đúng là chỉ ma vật dưới nước lúc trước.

Giờ phút này trên thi thể ma vật dưới nước này bò đầy các loại đỉa quái trùng cùng ruồi khát máu, chiếm cứ thi thể của nó làm sào huyệt. Trên đời này, hình như ai cũng chạy không khỏi vận mệnh bị ăn sạch.

Đỗ Địch An thấy vậy khẽ thở dài, quay người bay đến cái ao bên cạnh quảng trường thì hạ xuống, đưa mắt nhìn xung quanh, lập tức nhìn thấy một vài điểm đỏ lấm tấm ở bên cạnh vài công trình đã sụp đổ, đúng là từng con Phệ Cốt Thử.

Đôi mắt hắn hơi sáng, thân ảnh nhảy lên, nhanh chóng lặng yên lẻn vào trong công trình kiến trúc.