← Quay lại trang sách

Chương 617 Ôm Nhau

Helisha nhấc chân dẫm trên đầu nó, giẫm vào trong nước để tránh thi thể của nó tại đây dẫn dụ ma vật khác tới. Xử lý xong ma vật này, nàng quay người trở lại trong hầm băng, xem Đỗ Địch An đông cứng trên mặt đất, trong lòng cảm thấy khó khăn. Tuy hiện tại đã giết chết được ma vật, nhưng trong nước có hòa tan phấn độc, phải sử dụng thuốc giải độc rồi mới có thể vào nước. Sở dĩ lúc trước có thể dễ dàng giết chết ma vật dưới nước như vậy chủ yếu cũng là nhờ phấn độc thẩm thấu đến miệng vết thương của nó, khiến cho nó trúng độc.

Nàng đi qua đi lại, đột nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ, liền đi vào bờ nước rửa sạch chủy thủ, sau đó bản thân nàng cũng ăn vào một viên thuốc giải độc, lập tức đi vào bên cạnh xe trượt tuyết, dùng chủy thủ gọt xuống mấy khối khối băng mỏng.

Nàng vê lên nhét vào ngậm trong miệng, rất nhanh khối băng hòa tan thành nước. Nàng tiếp tục ngậm, chờ nước đá ấm lên mới đi đến trước mặt Đỗ Địch An, đẩy miệng hắn ra, nhả nước ấm trong miệng vào tay, đổ vào trong miệng Đỗ Địch An, lập tức làm cho dược hoàn đông lạnh trong miệng hắn nhanh chóng hòa tan ra.

Nàng đóng mở cằm Đỗ Địch An, dùng động tác này làm bắp thịt cứng ngắc của hắn mềm hơn. Rất nhanh, nước chảy kéo một ít dược hoàn được nghiền nát trượt xuống cổ họng Đỗ Địch An.

Thấy có hiệu quả, nàng lần nữa nhét mảnh băng vào miệng, khối băng nhanh chóng hòa tan, nàng cảm giác miệng của mình bị đông lạnh đến mất đi tri giác.

Một lát sau, chờ khối băng hòa tan, nàng tiếp tục nhả vào lòng bàn tay, đổ vào trong miệng Đỗ Địch An, như thế nhiều lần, giống như hai con cá gặp nguy trên bờ tương cứu trong lúc hoạn nạn.

Hơn mười phút sau, dưới nỗ lực đổ nước ấm không ngừng của Helisha, dược hoàn trong miệng Đỗ Địch An cuối cùng cũng được nuốt vào hơn phân nửa. Thấy đã tạm ổn, Helisha liền đưa tay ôm lấy thân thể Đỗ Địch An đi đến mặt nước.

Nàng cực kì mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi nóng.

Trong hoàn cảnh lạnh như băng, mồ hôi nóng rất nhanh trở thành mát, dính ở trên trán, khí lạnh xâm nhập thân thể khiến nàng có cảm giác choáng váng.

Nàng cố sức cắn răng, vững vàng đem thân thể Đỗ Địch An để vào trong nước. Lúc này màu máu trong nước đã nhạt rất nhiều, thi thể ma vật dưới nước kia cũng theo nước chảy mà trôi ra ngoài mấy chục thước.

Lúc thân thể Đỗ Địch An vào trong nước, sương lạnh mặt ngoài thân thể nhanh chóng biến mất. Nước trong trong thông đạo này được giữ ấm, sờ cũng thấy ấm áp, lúc này bao quanh toàn thân Đỗ Địch An, nước ấm ở gần thân thể của hắn nhanh chóng biến mát rồi trở nên lạnh.

Helisha ngồi xổm ở bờ nước, hai tay nâng đầu Đỗ Địch An, một tay giữ cằm của hắn, ngừa nước chứa máu này chảy vào miệng hắn. Nàng mượn lực nước chảy khẽ đong đưa Đỗ Địch An, nước ấm cọ rửa thân thể Đỗ Địch An.

Lần này ngâm đến nửa giờ, Helisha thông qua hai tay nâng Đỗ Địch An có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn từng bước khôi phục, theo nhiệt cảm thị giác của nàng cũng có thể nhìn thấy nguồn nhiệt phát ra từ trên người Đỗ Địch An, tuy tương đối yếu ớt, nhưng đang từng bước tràn đầy.

Đợi nàng cảm giác được cổ cùng cánh tay Đỗ Địch An không lạnh như băng nữa mới kéo thân thể của hắn ra khỏi nước bẩn, đưa về đến trong hầm băng. Động tác đơn giản này đối với nàng trước kia không cần tốn nhiều sức. Nhưng giờ phút này lại làm cho nàng mệt mỏi thở hồng hộc, tuy lúc trước đã ăn qua một chút, nhưng thể lực vẫn chậm chạp không khôi phục.

Nàng ngã ngồi ở bên cạnh thân thể Đỗ Địch An, thể xác và tinh thần đều mệt, có cảm giác muốn cứ như vậy nằm xuống ngủ say, nhưng nàng nhịn được. Thở hổn hển mấy hơi, nàng kéo mạnh chiến giáp của Đỗ Địch An, kéo ra quần áo bên trong chiến giáp ra vắt khô, sau đó lau sạch tóc Đỗ Địch An, đôi má, lồng ngực để ngừa những nước đọng này dưới điều kiện cơ thể băng biến chứng của hắn sẽ kết băng lần nữa.

Sau khi nước đọng ở phần trên không còn, ánh mắt của nàng lập tức rơi vào dưới thân Đỗ Địch An, trong đôi mắt hiện lên sự chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn nhanh chóng cởi bỏ quần Đỗ Địch An, lột sạch hoàn toàn. Nàng núp sau lưng Đỗ Địch An, lau toàn bộ nước trên người hắn, sau đó lại lần vắt khô, đem chiến giáp của hắn, quần, giày tất cả đều lau một lần, đem tất cả nước có thể bài trừ tất cả đều bài trừ ra.

Lúc này, trên người Đỗ Địch An lần nữa nổi lên sương trắng nhàn nhạt, nước lưu lại ở trong lỗ chân lông từng bước kết băng. Helisha biến sắc, vội vàng dùng khănchà lau lần nữa. Trong quá trình chà lau, nàng lập tức cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Đỗ Địch An lại đang hạ thấp, càng ngày càng lạnh buốt.

- Không được, nhiệt độ tại đây quá thấp, không có giữ ấm...

Ánh mắt nàng quét xung quanh, chỉ có thể tìm được một ít đồ ăn trên đất cùng với đồ dùng cấp cứu, không có đồ vật có thể đốt, kể cả dao đánh lửa cũng không có. Mắt nàng nhìn được trong bóng tối, hơn nữa từ trước đến nay độc hành nên không cần dao đánh lửa. Lúc này nàng có chút hối hận, nếu như có dao đánh lửa, nàng còn có thể đem giày cùng bít tất của chính mình đốt cháy sưởi ấm.

Nàng nhìn qua Đỗ Địch An đang hôn mê bất tỉnh, trong đôi mắt hiện lên một tia phức tạp. Do dự nửa ngày, nàng hơi cắn môi, đôi má tái nhợt đột nhiên ửng đỏ nhàn nhạt, đưa tay cởi bỏ chiến giáp, cởi giày chiến của mình, toàn thân da thịt tuyết trắng trong bóng tối đẹp đến kinh ngạc. Nàng đưa tay kéo bả vai Đỗ Địch An qua, cảm giác như ôm băng lạnh.

Cảm giác rét lạnh thấu xương từ trước ngực truyền đến, nàng hơi cắn răng, ôm chặt lấy thân thể Đỗ Địch An, dẫm mũi chân mượn lực trên đất, ma sát nhẹ nhàng trên Đỗ Địch An. Cũng không biết qua bao lâu, Helisha đột nhiên nghe thấy có âm thanh động đất rất nhỏ vang ở bên tai. Nàng nỗ lực mở to mắt, sau khi thấy rõ xung quanh, lập tức ngơ ngác một chút mới ý thức được chính mình vậy mà đã ngủ quên.

Cảm nhận được mềm mại cùng lạnh như băng dưới thân, nàng kịp phản ứng lại, lập tức cúi đầu nhìn lại, lập tức thấy Đỗ Địch An nằm thẳng ở dưới người mình, bờ môi hơi động lên, nỉ non. Nội tâm nàng hiện lên vui mừng, trải qua cố gắng lâu như vậy, Đỗ Địch An rốt cục cũng khôi phục ý thức rồi!

Sắc mặt Đỗ Địch An tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền lại, cau mày, bờ môi nhẹ nỉ non, biểu lộ thống khổ, có chút dữ tợn. Nàng hơi cúi người nghiêng tai để sát vào môi của hắn, khi nghe thấy hắn nỉ non thì ngơ ngác một chút.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thiếu niên này, đôi mắt hơi chớp, nhẹ nhàng nâng tay bưng lấy gương mặt của hắn, ngón tay khẽ vuốt phẳng.

- Cuối cùng sẽ qua thôi...

Nàng thấp giọng nói ra, như là nói cho Đỗ Địch An nghe, cũng là nói cho chính mình nghe.