← Quay lại trang sách

Chương 624 Truyền Thụ Long Huyết Thuật

Người của Long tộc săn giết Long Hoang vệ?"

Đỗ Địch An cảm thấy có chút không thể nào lý giải được, đối với thực lực của người này mà nói, tuyệt đối không phải là Long Hoang vệ, rất có thể là một trong những cường giả của Long tộc đóng tại hoang khu. Nhưng cường giả như vậy rõ ràng không để ý đến lợi ích của Long tộc, săn giết người của tộc mình, hơn nữa theo tình huống này mà nói, hình như chỉ đơn thuần.... Muốn ăn tươi bọn hắn.

Rất nhanh, hắn nghĩ đến khác một loại khả năng, "Ăn mặc chiến giáp của Long tộc chưa chắc là người của Long tộc, chẳng lẽ là Khai Hoang giả của gia tộc khác cải trang? Hoặc là nói, người kia là gian tế của gia tộc khác xếp vào trong Long tộc?

Nghĩ đến những điều này, sắc mặt của hắn rất khó coi, bất kể như thế nào, bản thân mình gặp được người bí mật này, một khi bại lộ chắc chắn sẽ lọt vào đối tượng bị đuổi giết diệt khẩu.

Yên tĩnh giữa ngã tư đường, cơn gió nhẹ nhàng xẹt qua, như là thở dài.

Nhấm nuốt âm thanh và nuốt cả âm thanh giằng co hơn mười phút đồng hồ.

Đỗ Địch An cảm giác toàn thân ẩn chứa cảm giác đau nhức bắp thịt, giống như liên tục rèn luyện mấy ngày mấy đêm, hắn không khỏi nhìn về phía hai tay của mình, chỉ thấy trên màu trắng của xương trên cánh tay dần dần ít đi, trầm xuống không ít.

Trong lòng của hắn ngầm nghiêm nghị duy trì trạng thái như vậy, hình như rất nhanh.

Hắn vội vàng kéo căng thân thể, tiếp tục khởi động xương trắng, nếu như lúc này thời điểm mất đi nhiệt của xương trắng, hắn rất có thể sẽ bị bại lộ!

Ọt ọt ọt ọt, trên đường phố truyền đến thanh âm nhấm nuốt, cùng với thanh âm uống nước, nhưng không cần nghĩ cũng biết, cái mà người kia uống không phải là nước, mà là máu.

Lại qua bốn năm phút đồng hồ, âm thanh nhấm nuốt trên đường phố ngừng lại.

Trong lòng Đỗ Địch An nghiêm nghị, nín hơi mà chờ đợi.

Khu phố yên tĩnh càng thêm yên tĩnh, tiếng gió gào thét hình như đang quỷ dị mà nhe răng cười.

Đỗ Địch An cảm giác toàn thân mỏi mệt, đã sắp không kiên trì nổi rồi.

Hắn hơi cắn răng chậm rãi ngồi xổm xuống một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức nhìn thấy thân ảnh huyết sắc kia biến mất không thấy gì nữa, trên đường phố trống trải, chỉ có bốn bộ hài cốt lẳng lặng nằm tại nơi đó, thân thể bị gặm cắn rách tung toé, chiến giáp bị xé mở, nội tạng trong bụng chảy trên đất.

Ở vị trí ngực, cổ, cánh tay của thi thể đều có dấu vết gặm cắn, nếu không phải thấy tận mắt qua thân ảnh huyết sắc lúc trước ăn mà nhìn thấy tình hình như thế, thì chỉ khiến người khác tưởng rằng bị Hành Thi cắn.

Thấy người kia hình như đi rồi, trong lòng Đỗ Địch An hơi nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi buông lỏng thân thể, xương trắng nhanh chóng chìm vào trong thân thể.

Hắn thở dốc một lát, không dám tiếp tục dừng lại ở đây, ôm lấy hai quả trứng nhanh chóng lao đến ao nước của quảng trường, ven đường luôn cảnh giác mà quan sát xung quanh, nhất là chú ý đến hướng đi của Phệ Cốt Thử.

Hắn cảm giác Phệ Cốt Thử lúc trước bên dưới tầng trệt của mình sở dĩ đột nhiên thét lên, không phải e ngại người chết trên đường kia, mà là cảm giác được thân ảnh huyết sắc này.

Có lẽ người thường như bọn hắn không thể cảm giác được thân ảnh huyết sắc, nhưng Phệ Cốt Thử lại có biện pháp biết được.

Hắn đi nhẹ nhàng về phía Phệ Cốt Thử đang hoạt động bình thường, vòng qua vài con đường, thuận tay bắt được hai con Phệ Cốt Thử ném vào trong hành trang, làm máy cảm ứng dự cảm thân ảnh huyết sắc.

Hắn ôm hai quả trứng trực tiếp trở về ao nước của quảng trường, bịch một tiếng nhảy vào trong nước, nhanh chóng bơi đến hầm băng trong huyệt động.

– Quay trở lại rồi?

Vừa mới nhảy lên khỏi mặt nước, Đỗ Địch An đã nghe thấy thanh âm của Helisha, hắn nhìn thoáng qua nàng, chỉ thấy nàng ngồi ở trên xe trượt tuyết, một đôi mắt trong suốt đang nhìn mình, mang theo vài phần nhu hòa.

Hắn khẽ gật đầu, lấy trứng của Thú Ảnh Giả để sang một bên, nước đọng lại trên người, hắn cởi áo lông Phệ Huyết Thử ra vắt khô, phóng sang một bên, sau đó mở balo lấy hai con Phệ Cốt Thử ra, ném trên đất.

Hai con Phệ Cốt Thử ở trong balo, mới vừa ra ngoài liền hoảng sợ mà nhìn xung quanh nhảy loạn lên, nhưng xung quanh đều là Hàn Băng, lối ra duy nhất chính là mặt nước, mà bọn nó trời sinh sợ nước, mặc dù biết bơi rất khó chết chìm, nhưng đối với nước lại sợ hãi khiến chúng nó không dám tùy tiện xuống nước, chỉ gấp đến độ nhảy loạn khắp nơi.

– Chỉ bắt được hai con?

Helisha có chút kinh ngạc, với thân thủ của Đỗ Địch An, muốn bắt Phệ Cốt Thử chắc chắn rất dễ dàng.

Đỗ Địch An thở dài, nói:

– Hai con này không phải ăn, là bắt tới làm máy báo động.

– Máy báo động?

Helisha khó hiểu.

Đỗ Địch An kể rõ một lần sự việc lúc trước gặp phải với nàng, nói:

– Lúc đầu ta còn có ý định lấy hai quả trứng này làm một chuyến đến sào huyệt của Thú Ảnh Giả, thuận tiện mang bao đồ ăn trong đội của ta ở bên ngoài sào huyệt kia về, nhưng sợ trên đường gặp phải người kia, nên là quay trở về trước.

Helisha đắm chìm trong câu chuyện hắn kể, chờ hắn nói xong mới hồi phục tinh thần lại, ánh mắt lộ ra một chút hàn ý, nói:

– Người mà ngươi nói kia, không phải Khai Hoang giả của gia tộc khác lẻn vào, mà là một tiểu nhân ti tiện!

Đỗ Địch An kinh ngạc, nói:

– Ngươi biết hắn? Người này thật sự là người của Long tộc?

Helisha biểu lộ âm trầm, khẽ gật đầu, nói:

– Người kia là một trong bát tướng trấn thủ ở hoang khu, tên hiệu là Thực Thi Quỷ, hai mươi năm trước trở thành khai hoang giả, mặc dù cũng là một trong nguyên lão của Long tộc chúng ta, nhưng bởi vì tính cách kiêu ngạo bất thuần, cho nên bị phái tới trấn thủ hoang khu.

Đỗ Địch An ngơ ngác một chút, nhìn nàng một cái:

– Nói như vậy, người kia là thủ hạ của ngươi?

Helisha khẽ gật đầu nói:

– Người này bình thường thích cậy già lên mặt, không nghe chỉ huy, hơn nữa hắn còn có một sở thích làm cho người khác vô cùng chán ghét, chính là những gì ngươi thấy đó, ăn người!

Đỗ Địch An ngơ ngẩn.

Hắn ở trong ngục giam Kinh Cức Hoa gặp qua đủ loại tội phạm, một số người bị oan uổng, một số người hung ác thật sự, những ác nhân này có rất nhiều sở thích vặn vẹo, nhưng không có ai có sở thích biến thái như vậy.

Quả nhiên, người càng ở vị trí cao khẩu vị càng nặng.

– Bình thường có ta trông coi, hắn cũng không dám lỗ mãng, không nghĩ tới ta mới rời khỏi một thời gian ngắn như vậy, hắn dám vụng trộm lặn xuống hoang khu Chanh sắc săn Long hoang vệ làm thức ăn!

Sắc mặt Helisha lạnh như băng nói:

– Chuyện như vậy, hắn hẳn không phải là lần đầu tiên làm, khó trách tủ lệ tử vong của Long hoang vệ Long tộc chúng ta thẳng ở trên cao không ở dưới.

Ánh mắt của Đỗ Địch An hơi chớp động, không nói gì.

Nếu như đổi lại trước khi vào tù, hắn nhất định sẽ hỏi, nếu như biết rõ hành vi của người này ác liệt như thế, vì cái gì dễ dàng tha thứ để hắn đảm đương bát tướng hoang khu?

Nhưng bây giờ, trong lòng của hắn sớm đã có đáp án, bởi vì đối với Long tộc mà nói, giá trị của người này còn cao hơn nguy hại mà hắn tạo ra, cho nên mặc dù biết hắn có loại sở thích ác liệt thiên lý khó dung này, cũng một mắt nhắm một mắt mở bỏ qua.

Trên thế giới có chuyện, tựa hồ cũng là như thế này.

Cái gọi là đạo đức phê phán, chỉ là kẻ yếu hèn mọn rên rỉ mà thôi.

– Tên cặn bã này!

Helisha hơi cắn răng, bàn tay vuốt miệng vết thương nơi bả vai, ánh mắt lộ ra hận ý.

Đỗ Địch An nhìn thấy cử động của nàng, khuyên nhủ:

– Đợi vết thương của ngươi khỏi rồi, sau này trở về không phải là sẽ được gặp trực tiếp người kia rồi sao, ngươi không có chứng cớ, muốn làm gì hắn thì âm thầm xử lý.

Helisha nhìn hắn một cái, gật đầu nói:

– Không sai.

Đỗ Địch An không muốn đúc kết quá nhiều việc trong Long tộc, quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía, cười khổ nói:

– Xem ra chúng ta đêm nay phải chịu đói rồi.

Helisha nhìn thấy hắn lúc nói chuyện hà ra hàn khí, ánh mắt chớp động một cái nói:

– Hắn xuất hiện gần ở đây, ngươi mấy ngày này vẫn không nên đi ra ngoài kiếm ăn, cứ đợi ở chỗ này đi, ta dạy bí kỹ Long Huyết thuật của Long tộc chúng ta cho ngươi, giúp ngươi sưởi ấm.