← Quay lại trang sách

Chương 626 Tiến Bộ Nhanh Chóng

Trái tim giống như một cái miệng trong cơ thể chúng ta vậy.

Helisha nói:

- Càng kiên nhẫn luyện tập thì sẽ ngày càng lưu trữ nhiều máu hơn. Khi cơ tim khỏe hơn, ngươi có thể luyện tập Long Huyết Thuật. Đến lúc đó sẽ kích thích máu trong cơ thể theo ý muốn, tăng sức mạnh, chuyển trạng thái cơ thể và kiểm soát hơn nữa xu hướng chảy và tốc độ máu trong cơ thể, cũng như tự cầm máu.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu.

Kể cả khi Helisha không nói chi tiết điều này thì với tư cách là một người hiện đại, hắn cũng biết mối quan hệ bí ẩn ở giữa trái tim và máu, thế nên chỉ mất một lúc để hiểu.

- Kéo dài nhịp đập...

Heilisha đến gần bộ ngực đầy vết sẹo của Đỗ Địch An, đồng thời lắng nghe nhịp tim chậm chạp trong lồng ngực hắn rồi nói.

Đỗ Địch An từ từ kéo dài nhịp tim. Trong quá trình đó, nó giống như một người hít một hơi thật sâu. Lượng máu hít vào vô cùng phong phú khiến trái tim cảm thấy căng tràn, rồi sau đó mới bùng phát. Máu đột nhiên chảy nhanh vào toàn bộ cơ thể, vì tốc độ dòng chảy quá nhanh, nó lao vào cánh tay và lòng bàn chân, gây ra cảm giác ấm áp ở cả tay và chân.

Nhìn thấy hiệu quả, đôi mắt của Đỗ Địch An sáng hơn một chút, đôi mắt hắn nhắm lại và tập trung sự chú ý vào trái tim, kéo tần số ngày càng dài hơn và lượng máu hắn hít vào trở nên mạnh mẽ hơn.

“Thịch! Thịch!

Mỗi nhịp đập, nghe như tiếng sấm sét đánh trên ngực, âm thanh vô cùng to.

Mặc dù khoảng thời gian đập rất dài, nhịp điệu ổn định và mỗi khoảng thời gian giống như đang “tiết kiệm” và “pha chế”.

- Được đấy, ngươi lĩnh hội tốt lắm.

Helisha thấy Đỗ Địch An đã hiểu được điều bí ẩn, tự mình kéo dài nhịp tim và luyện tập cơ tim liền gật đầu hài lòng, trong mắt nàng ánh lên một sự tán thưởng.

Trong hang băng tối, thời gian trôi nhanh.

Không biết bài tập đã diễn ra trong bao lâu, Đỗ Địch An dần cảm thấy thấm mệt, và sự kiểm soát của trái tim bắt đầu yếu dần đi. Cùng lúc đó, có một cơn đói phát trong bụng, giống như một lỗ đen có thể cuốn toàn bộ cơ thể vào.

Hắn mở mắt và bất chợt thấy Helisha đang nhìn mình. Trái tim kiệt sức của hắn bỗng đập mạnh, nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh lại và nói:

- Ta đói bụng rồi. Hãy ăn gì đó rồi luyện tập tiếp.

- Cũng đươc.

Helisa thu ánh mắt về, gật đầu. Lần đầu tiên luyện tập lại lâu như vậy, điều đó nằm ngoài dự đoán của nàng và giờ bản thân cũng mệt rồi.

- Hai con Phệ Cốt Thử này, ngươi ăn một con đi, để lại một con là được.

Helisha nói rồi chỉ vào hai con chuột ở góc.

Đỗ Địch An liếc nhìn, khẽ lắc đầu đáp:

- Thôi để chúng đấy đi, bé như vậy làm gì có thịt. Ta sẽ tìm thứ khác để ăn.

- Không được, bây giờ ra ngoài quá nguy hiểm.

Helisha ngay lập tức ngăn cản.

Nhìn thấy vẻ ngoài kiên quyết của Helisha, trong lòng Đỗ Địch An bỗng ấm hơn, nhìn nàng và mỉm cười đáp

:

- Ta không nói mình sẽ đi ra ngoài, thứ ta muốn ăn không cứ phải ra ngoài mới có, mà thức ăn sẽ tự tìm đến ta.

- Hả?

Nàng sững người và nhìn hắn đầy nghi ngờ.

Đầu tiên Đỗ Địch An mặc áo giáp và bộ đồ da Phệ Cốt Thử lên mình. Lúc này, trái tim đã trở lại nhịp đập bình thường, nhiệt tình ấm khi nãy dần biến mất. Hắn phải giữ ấm và tìm thức ăn càng sớm càng tốt để bù đắp lại. Nhiệt chỉ được thúc đẩy bởi lưu lượng máu, dù sao cũng không thể được duy trì trong một thời gian dài.

Hắn nhặt con dao găm trên mặt đất, đến mặt nước trước hang, cắt tay để máu nhỏ xuống nước.

Hắn đã nghĩ như vậy khi tập luyện lúc trước, dùng máu để thu hút quái vật dưới nước gần đó.

Mặc dù trong nhiệt cảm thị giác, hắn không nhìn

thấy bất kỳ quái vật dưới nước nào gần đó, nhưng hắn ta biết rằng các kênh thoát nước của thành phố được kết nối với nhau. Ngay cả khi một số con đường bị sập chặn lại thì dù sao cũng chỉ là số ít. Trong khi đó phạm vi khứu giác của ma vật dưới nước đối với mùi máu trong nước vượt xa phạm vi tầm nhìn của hắn, điều này sẽ mang lại hy vọng lớn cho con ma vật.

Nhìn thấy hành động của Đỗ Địch An, Helisha chợt hiểu ra và biết kế hoạch của hắn là gì, đôi môi nàng khẽ động đậy và lặng lẽ đi đến sau lưng hắn mà không nói gì.

Đợi máu nhuộm nước thành màu đỏ, Đỗ Địch An liền gập tay lại, điều khiển nhịp tim và kéo dài nó, hút máu lại vào tim khiến vết thương trên cánh tay hoàn toàn được cầm máu.

Không phải một lúc phun máu ra, mà lại từ từ vắt nó từ tim xuống, đòi hỏi phải kiểm soát mạnh mẽ hơn. Máu từ từ chảy vào toàn bộ cơ thể, và trước khi nó chảy vào tất cả các mạch máu của cánh tay, hắn lại co giật trái tim và hút máu trở lại. Điều này giữ cho sự lưu thông lặp đi lặp lại và không có sự cố tràn máu từ vết thương trên cánh tay.

Helisha nhìn thấy động thái của Đỗ Địch An, một tia sáng lóe lên trong mắt cô và nói nhỏ:

- Ngươi đã tự mình học được cách cầm máu.

Hắn khẽ gật đầu, chỉ cần học được cách kiểm soát và biết nguyên tắc cầm máu thì những nguyên lý còn lại không hề khó. Chỉ có điều vì lúc này hắn đang khá mệt mỏi, duy trì trạng thái kiểm soát tim như vậy sẽ mất rất nhiều sức.

Sau hơn mười phút, vết thương trên cánh tay đã liền lại với nhau sau khi cầm máu.

Thấy vậy, Đỗ Địch An ngừng điều khiển trái tim và để nó trở lại nhịp đập bình thường, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, một điểm nóng đỏ xuất hiện trong tầm nhìn của hắn, bơi nhanh từ hướng bốn giờ, dường như đi thẳng vào vùng nước có máu. Đỗ Địch An liếc nhìn sự tập trung của nguồn nhiệt này, cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng bởi nó chỉ có cấp độ cỡ Thú Liệp Giả, vả lại diện tích cơ thể không lớn, chỉ khoảng dưới hai mét, đối với các loại quái vật dưới nước thì con này khá nhỏ.

- Đến rồi.

Helisa nói:

- Để ta giải quyết cho, ngươi cứ nghỉ ngơi đi.

Đỗ Địch An chẳng buồn quay đầu lại liền nói:

- Thôi để ta, loại quái vật tép riu này không cần ngươi phải ra tay.

Helisha liếc nhìn hắn, đôi môi bàng khẽ nhúc nhích và vừa đang định nói gì đó thì con quái vật dưới nước đã bơi rất nhanh đến trước mặt hai người, họ cách nhau không quá mười mét. Một tia lạnh lẽo từ mắt Đỗ Địch An, ngay lúc đó liền thò một bàn tay xuống nước và trực tiếp dùng tay làm mồi câu cá. Con quái vật dưới nước này trông giống như một con tôm khổng lồ, với chiếc đuôi cong vút mang đầy xương và một hàng gai sắc nhọn cắm dọc từ trên xương sống xuống phần dưới mình nó, trông khá đáng sợ. Lúc này, khi nghe thấy tiếng nước động, nó liền lao về phía mặt nước trước cửa hang. Đỗ Địch An nhìn chằm chằm vào mặt nước, bất ngờ rút tay về trước khi nó lao đến.

“Đùng!”

Con quái vật giống tôm khổng lồ đột nhiên nhảy lên khỏi mặt nước, trông tư thế nhảy ra sẵn sàng xơi tái con mồi. Tuy nhiên, khi nó nhảy lên khỏi mặt nước, bất ngờ nhìn thấy Đỗ Địch An và Helisha đang ngồi trên bờ, đôi mắt đỏ như máu ẩn trong lớp vỏ của nó đột nhiên đảo vài vòng, kế đó cơ thể xoắn lại và muốn lao xuống nước.

Nhưng vào chính lúc ấy Đỗ Địch An bất ngờ ra tay, dùng thanh chuỷ thủ bổ thẳng xuống đầu nó. Cùng lúc đó, bàn tay lúc trước dùng làm mồi nhử rút lại vào nắm lại thành một nắm đấm giáng thẳng lên phần vỏ trên người nó phát ra một tiếng nổ lớn, đập nó vào bức tường băng đối diện vũng nước. Hắn nhanh chóng biến nắm đấm của mình thành móng vuốt, kéo lê cơ thể và ném nó vào hang băng phía sau.