← Quay lại trang sách

Chương 627 Mời

Con quái vật tôm khổng lồ lăn xuống hang băng, hét lên đau đớn rồi nhanh chóng lật người lại định trèo lên, đôi mắt đỏ ngầu đầy sợ hãi, đang định chuồn về mặt nước nơi Đỗ Địch An đang đứng bỗng đột nhiên một âm thanh leng keng vang lên, đôi ủng hợp kim bước xuống ngay lập tức nghiền nát đầu con quái vật tôm khổng lồ, dịch từ não màu vàng nhạt tuôn ra, trộn lẫn với cái vỏ bị vỡ văng khắp mặt đất Helisha nhấc chân và lùi lại, đứng về chỗ cũ như thể “không phải ta làm” vậy.

Đỗ Địch An thở phào nhẹ nhõm, đến bên chỗ con quái vật khổng lồ tôm vừa chết, vung chuỷ thủ khéo léo cắt đầu gãy khỏi cơ thể rồi cắt dọc theo khớp xuống dưới thân, sau đó liền ném nó vào hai con Phệ Cốt Thử đang cuộn tròn một góc. Kế đó thanh chuỷ thủ đâm vào vết mổ dọc theo đó rồi khẽ xoay người, cắt bỏ hết toàn bộ phần thân cứng trên cơ thể con quái vật và nhanh chóng bóc tách nó ra, để lộ phần thịt đỏ tươi bên trong và những mạch máu màu xanh đậm trên da thịt. Hắn lấy móng, rút gân, động tác vô cùng thuần thục và rất khéo léo. Chỉ trong nháy mắt đã lấy các phần ăn được từ thi thể của quái vật tôm khổng lồ tầm hơn ba cân cả thịt và máu.

Helisha ngồi ở một bên giường băng, đưa tay chống lên má và lặng lẽ nhìn Đỗ Địch An.

Sau khi công đoạn chuẩn bị sẵn sàng, Đỗ Địch An khoan gỗ và đốt lửa, tiếp sau đó cắt thịt đã chuẩn bị thành những miếng lớn mỏng, rồi chọn vài chiếc gai trên xương sống của nó rửa sạch sẽ trong nước. Sau khi rửa sạch bên trong, một miếng thịt mỏng được xuyên vào nó và đặt lên nướng trên lửa.

“Tách tách!”

Ngọn lửa bùng cháy liếm trên một mảng thịt mỏng, máu nhỏ ra từ trên cao rồi rơi vào ngọn lửa.

Vào lúc này, hai con Phệ Cốt Thử trong góc cuối cùng không thể chịu nổi sự cám dỗ, nhặt cái đầu vỡ của con quái vật tôm khổng lồ mà Đỗ Địch An đã ném trước đó, cắn mạnh và phát ra tiếng kêu rau ráu.

Không lâu sau, cả hai mặt của miếng thịt mỏng đã được nướng chín đều, tỏa ra mùi hải sản nấu chín, thơm phưng phức, màu của thịt mềm tươi, cháy cạnh, làm cho nó hấp dẫn hơn bao giờ hết.

Đỗ Địch An đưa cho Helisha miếng đầu tiên nướng xong rồi nói:

- Ngươi ăn trước đi.

Helisha đưa ánh mắt nhìn vào miếng thịt ngon lành trước mặt, nàng lập tức chuyển ánh mắt sang hướng khác rồi dùng tay mình đẩy tay đối phương trở lại đáp:

- Ngươi ăn trước đi, ngươi bây giờ chắc không còn nhiều năng lượng để kiểm soát trái tim, không ăn gì để cơ thế ấm lên ta e ngươi sẽ ăn đóng băng mất.

Nghe vậy Đỗ Địch An cũng không đẩy qua đẩy lại nữa mà nhẹ nhàng cắn một miếng thịt nướng, nó khá nóng không giống như hắn tưởng tượng. Hắn liếc qua chiếc giường băng nơi Helisha đang ngồi, bỗng trái tim lay động. Ngay lập tức đứng dậy và gắn một miếng thịt mỏng vào góc giường băng, đột nhiên phát ra một âm thanh xì xì của không khí nóng.

Helisa tự hỏi:

- Ngươi làm gì thế?

- Làm lạnh một chút.

Đỗ Địch An cười nói.

Đợi một lúc sau hắn liền cho một miếng thịt mỏng vào miệng, cảm thấy hương vị rất ngon, rất mềm và mịn, đặc biệt lại vừa nóng vừa lạnh, thật là khoái khẩu.

Đợi ăn xong, hắn quay lại bên bếp lửa để nướng miếng thứ hai.

Helisha thấy Đỗ Địch An nuốt trọn một miếng thịt mỏng trông rất ngon miệng, khóe miệng khẽ nhúc nhích, mắt nàng nhìn chằm chằm vào miếng thịt mỏng thứ hai trong tay hắn và chẳng mấy chốc, miếng thứ hai đã được rán chín.

Đỗ Địch An liền đưa nó cho nàng.

Helisha cũng không từ chối nữa, đưa tay ra đón lấy và cảm nhận được sức nóng bốc trên thịt nướng. Nàng cắn nhẹ một miếng và đột nhiên nghĩ về phương pháp trước đây của Đỗ Địch An. Ngập ngừng một lúc nhưng không học theo, trông có vẻ không đẹp mặt lắm.

Đỗ Địch An lấy các gai còn lại ra, chèn một miếng thịt mỏng rồi tiếp tục nướng.

Lúc này chỉ còn tiếng gặm nhấm đồ ăn cùng tiếng thổi phù phù phát ra từ Helisha.

- Ngon tuyệt.

Helisha nói sau khi ăn xong.

Đỗ Địch An nói:

- Đáng tiếc là không có gia vị muối, nếu không hương vị sẽ ngon hơn.

Helisha không trả lời, chỉ ngồi im lặng trên giường băng.

Nửa giờ sau, củi đã cháy hết, Đỗ Địch An và Helisa mỗi người ăn hơn ba cân thịt. Với sức tiêu hóa của cả hai người thì số thịt đó vào bụng thậm chí không si nhê. Đỗ Địch An cảm thấy mình chưa no, miễn cưỡng lắm thì chỉ no tầm bảy tám phần. Hắn đoán với vóc dáng của Helisha thì thứ này chắc chả đủ thấm tháp vào đâu và có lẽ nàng vẫn cảm thấy đói, hắn lập tức đứng dậy và nói:

- Ta sẽ ra ngoài và lấy củi.

- Không được.

Helisa liền lập tức phản đối.

- Bên ngoài quá nguy hiểm. Ngươi không thể đi ra ngoài một mình. Bây giờ chúng ta hết đói rồi, đợi tới khi cảm thấy đói thì nghĩ cách khác. Vả lại vết thương của ta đã gần được chữa lành, có lẽ chúng ta sẽ có thể rời khỏi đây trong vài ngày nữa, đến lúc đó chúng ta sẽ đi cùng nhau.

Đỗ Địch An sững người, đôi mắt sáng lên hỏi:

- Chấn thương của ngươi sắp hồi phục?

Helisa nói:

- Chỉ là phần da bên ngoài lành thôi, chất độc vẫn còn lưu lại trong cơ thể rất nhiều, không được cử động quá mạnh hay tăng tốc lưu thông máu, nếu không rất dễ khiến độc tố lây lan nhanh hơn.

Đỗ Địch An sững sờ, ngay lập tức gật đầu nói:

- Được, vậy thì để mấy ngày nữa nghĩ cách.

Helisha nhìn chằm chằm vào Đỗ Địch An đáp:

- Lần này khi vết thương của ta lành rồi trở về thành trì hoang khu, ngươi có thể ở lại làm Long Thủ Vệ đi theo ta, như vậy ngươi sẽ an toàn hơn một chút.

Đỗ Địch An nhìn nàng đầy thắc mắc, pha lẫn chút nghi ngờ. Long Thủ Vệ là trấn thủ ở hoang khu và không thể quay lại Cự Bích. Phải là nguy hiểm hơn làm Long Hoang Vệ mới phải, Lúc sau hắn liền hiểu ra.

Lần này, Long Hoang tiểu đội mà hắn tham gia đã bị phá hủy hoàn toàn, nhưng duy chỉ có hắn còn sống sót, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Hataway. Ngoài ra, Helisa còn phải giúp hắn xin Chú Tạo Ma Binh. Điều này chẳng khác gì nói với người khác rằng tiềm năng của hắn là phi thường, hoặc là một kẻ có Ma Ngân truyền kỳ hoặc một Ma Ngân hiếm thấy,cũng như có hy vọng bước vào thế giới của Khai Hoang Giả.

Dù sao thì sở Ma Ngân cấp hiếm thông thường ở cấp bậc Khai Hoang Giả mới có thể đến gần với Năng lực Ma Binh.

Dù lý do là gì thì cũng không tốt cho hắn.

Trước kia khi vẫn còn yếu bị Hataway sử dụng như một con tốt. Nếu Hataway biết rằng hắn đã phát triển đủ để trở thành cánh phải đắc lực của Helisha, chắc chắn sẽ giết không tha và ám hại một cách bí mật.

- Ta hiểu rồi.

Đỗ Địch An gật đầu, chiếu theo hiện tại, hắn thực sự phải đi theo Helisha. Hơn nữa nếu hắn cứ sống bên ngoài Cự Bích, hắn cũng có cơ hội bí mật tạo ra thần thuật mới của riêng mình, thoát khỏi sự giám sát của Long Tộc.

Helisha thấy Đỗ Địch An đồng ý, liền mỉm cười nói:

- Ngươi yên tâm, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp cho ngươi ở lại thành trì, nói chung sẽ không bị quái vật tấn công, và sẽ có Bát Tướng bảo vệ, kể cả có quái vật xâm lược thì cũng sẽ có Bát Thướng đứng lên xử lý trước. Sẽ không có nguy hiểm gì đâu.

Đỗ Địch An liền gật đầu.

Sau một thời gian nghỉ ngơi ngắn, hắn cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình bắt đầu giảm dần, ngay lập tức tiếp tục kiểm soát trái tim, bơm máu để sưởi ấm.

Sau khi ăn thịt nướng, oxy và năng lượng trong máu của hắn dường như rất dồi dào, cứ sau mỗi lần đập thì toàn bộ cơ thể hắn như được thổi vào một luồng hơi ấm.