Chương 638 Di Tích
Bị bao quanh bởi bụi, ngón tay út của Eureka nhanh chóng móc ra, thanh chuỷ thủ trên chiếc quần từ phía bên cạnh nhanh chóng rơi vào tay. Hắn cầm nó bằng tay trái, đâm mạnh như dùng búa đóng rìu sắc nhọn và đâm xuyên qua tai của nó. Cự Hành Thi run rẩy vài cái, lúc sau hoàn toàn bất động.
Eureka thở phào nhẹ nhõm, rút thanh chuỷ thủ ra, đồng thời lấy thanh khác trên cổ nó về. Hai thanh chuỷ thủ cọ sát vào nhau hiện ra vệt máu sương băng còn dính trên nó, thu về rồi lại dắt vào ống quần.
Thấy Cự Hành Thi đã được giải quyết, ba thanh niên liền thở đánh phào rồi lập tức bước tới.
-Tướng quân thật dũng cảm!
-Tướng quân thật lơi hại, không dùng Ma Binh lại có thể giải quyết một Cự Hành Thi như vậy!
Trong khi ba người kia đang túm tụm lại để khen ngợi thì Đỗ Địch An liền liếc nhìn Cự Hành Thi rồi nói với Eureka:
-Ngươi không lấy hàn tinh trong đầu nó ra sao?
Nghe thấy vậy, cả ba quay lại nhìn hắn.
Eureka liếc nhìn Đỗ Địch An rồi đáp:
-Nếu ngươi muốn thì tự mình lấy đi, thứ đó ta không dùng.
-Được!
Đỗ Địch An chỉ chờ có vậy liền ngay lập tức rút chuỷ thủ ra rồi đến bên xác chết, đâm dọc theo vết thương do Eureka gây ra, định cắt vỏ não nó trước, liền phát hiện hộp sọ của nó cứng một cách bất thường, không thua kém gì thép vôn-fram, dùng thanh chuỷ thủ của hắn không thể cạy lên dù chỉ một chút. Trong lòng hắn thầm cả kinh khi thấy hộp sọ này quá cứng, nếu đổi lại là mình chắc hắn không thể giết chết Cự Hành Thi. Eureka thấy Đỗ Địch An bận rộn loay hoanh một lúc lâu mà vẫn không thể cắt đầu Cự Hành Thi, khẽ lắc đầu nói:
- Với thanh chuỷ thủ cùn đó của ngươi thì không thể cắt đầu nó ra được đâu.
Nói rồi rút thanh chuỷ thủ ở xà cạp ngồi xổm xuống và nhanh chóng làm hộ Đỗ Địch An, chẳng mấy chốc, đầu của Cự Hành Thi đã được phân thành nhiều mảnh.
- Cảm ơn.
Đỗ Địch An nói rồi ngay lập tức mở vỏ não. Một cơn ớn lạnh đột nhiên xuất hiện, khiến lòng bàn tay hắn đau nhói, đặc biệt là cánh tay trái. Cái lạnh ở cánh tay dường như hoạt động dưới sự kích thích của cái lạnh này, thức dậy và bơi về phía cơ thể.
Hắn vội vàng điều khiển nhịp tim và đè nén nó bằng Long Huyết Thuật. Chẳng mấy chốc đã ức chế hoạt động của cái lạnh ban nãy. Lúc này, không khí lạnh trắng trong hộp sọ của Cự Hà h Thi cũng dần trôi đi, để lộ bộ não bên trong, nó hoàn toàn đóng băng, giống như một quả bóng băng màu đỏ sẫm.
Đỗ Địch An hơi nhíu mày liền tiếp tục cắt nó bằng chuỷ thủ. May mắn thay, quả bóng sọ tròn khúc côn cầu này không cứng như hộp sọ của nó và nhanh chóng được hắn cắt ra để lộ một tinh thể màu xanh đậm hình bầu dục bên trong.
Hắn đưa tay lên vặn, những viên pha lê cực kỳ lạnh khiến đầu ngón tay hắn bị đông cứng. Hắn nhìn chằm chằm vào nó, đột nhiên thấy bên trong có một đường viền xoắn như con sâu bên trong hàn tinh.
- Đi thôi.
Eureka đợi Đỗ Địch An vặn lấy được hàn tinh bên trong liền nói.
Đôi mắt của Đỗ Địch An lóe lên, nắm lấy hàn tinh trong tay rồi để nó vào trong lòng rồi đứng dậy để theo kịp họ.
Eureka dường như không vội vàng, tốc độ đi chậm chạp suốt dọc đường dường như không có chuyện cần thiết phải làm gấp. Vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh, cảnh giác với những nguy hiểm rình rập chưa biết tên. Dù sao ở hoang khu này ngay cả Khai Hoang Giả cũng có thể bị đánh gục, nên hắn không thể không đề cao cảnh giác.
Nửa giờ sau, Eureka đến chỗ một đống đá và ngồi xuống nói:
- Nghỉ ngơi ở đây thôi.
Ba thanh niên kia liền dừng lại ngay sau khi nghe khẩu lệnh, người phụ nữ tóc vàng lập tức cởi nút ba lô rồi lấy một chai nước tinh khiết và chạy đến bên Eureka đưa cho hắn và nói:
- Tướng quân, của Ngài.
Eureka liếc nhìn nàng một cái rồi chậm rãi đáp:
- Không cần đâu, ta cũng có mang.
Nói rồi liền mở ba lô của mình ra và lấy một chai nước tinh khiết uống.
Người phụ nữ tóc vàng e thẹn nhanh chóng rút tay ra, lùi lại rồi quay về chỗ với hai người kia. Cả ba đang ngồi trên một đống đá bên cạnh, vừa đề phòng vừa lấy lương thực và nước để bổ sung năng lượng.
Đỗ Địch An đi thẳng đến chỗ Eureka và ngồi xuống, gặp chuyện nguy hiểm thì còn phản ứng kịp.
Mười phút sau khi nghỉ ngơi, Eureka vẫn không có ý định đứng dậy, lúc sau quay sang nói với ba người:
- Đêm nay ngủ lại đây thôi, nhớ rắc Hành Thi Phấn lên.
Ba người ngạc nhiên, quay sang nhìn nhau, nhưng không nói một lời, chỉ cúi đầu xuống ừm một tiếng rồi chuẩn bị công việc bảo vệ trại của mình theo chỉ dẫn.
- Bây giờ vẫn còn sớm, không đi tiếp sao?
Đỗ Địch An ngạc nhiên nhìn hắn.
Eureka nhún vai đáp:
- Nhiệm vụ lần này là đưa ngươi ra khỏi nhà tị nạn, chứ không phải săn lùng quái vật. Có gì hay ho đâu mà đi. Nếu không phải vì lo bị người của điện hạ Hathaway đuổi giết thì ta mđã cắm trại gần biểu ngữ của khu vực hoang vắng rồi.
Đỗ Địch An sững sờ, hắn nghĩ thấy cũng đúng nên không nói thêm gì.
Thời gian trôi qua nhanh như thoi đưa. Nhoằng một cái hắn và những người khác đã vào hoang khu màu đỏ được ba ngày. Trong ba ngày này, Eureka đưa Đỗ Địch An và ba người còn lạ đi dạo quanh rìa ngoài của khu vực màu đỏ số hai và không đi sâu vào những vùng chưa được khám phá để tránh gặp phải ma vật ở cấp độ cao.
Tuy nhiên, trong ba ngày qua vẫn gặp phải một số Cự Hành Thi và một số Liêm Đao Hành Thi cấp độ yếu cũng như số lượng lớn Hành Thi, đều bị cả bốn người giải quyết gọn. Đỗ Địch An từ đầu đến cuối không phải động tay vào bất cứ chuyện gì, được bọn họ bảo vệ chặt chẽ, hắn cũng chẳng ngại vì bản thân cũng tránh vất vả không cần thiết.
- Không ngờ ở khu vực được soát trước đó rồi mà vẫn có nhiều Hành Thi cấp cao như vậy.
Eureka hơi nhíu mày, phóng thanh chuỷ thủ đâm tới tấn công một con Liêm Đao Hành Thi rồi vung vẩy hết máu của nó ra, quay lại nhìn bốn người đằng sau.
Người phụ nữ tóc vàng nghe thấy vậy liền quay sang nhìn và nói:
- Tướng quân, hầu hết những Hành Thi cao cấp này chắc hẳn lang thang từ một khu vực sâu chưa được thanh trừ nên mới du đãng qua đây?
- Cần ngươi nói nữa?
Eureka hắng giọng, nhìn lên theo hướng của vùng đỏ sâu phía xa, khẽ cau mày, số lượng Hành Thi đi lang thang rất nhiều, chẳng nhẽ có điều gì ở vùng sâu khiến chúng sợ hãi?
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn chợt dấy lên một sự u ám, hắn quay lại nói:
- Quay lại đi, ở đây sâu quá rồi.
Ba người nhìn nhau sững sờ.
"Mới đi đến đây mà gọi là 'sâu' ư? Rút nữa thì ra khỏi hoang khu màu đỏ số hai rồi còn đâu!!"
Mặc dù nghĩ bụng như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Đi theo sau lưng Eureka và che chở cho Đỗ Địch An ở giữa đội. Ngay sau đó, khi tất cả mọi người đã rút về bốn năm dặm, Eureka thấy có vẻ ổn nên dừng lại và nói:
- Ở đây thôi, chuẩn bị đi, chúng ta sẽ dựng trại tại chỗ này.
Ba người kia không phản đối, ngay lập tức bắt đầu bao vây mặt đất, đặt chuông báo thức và rắc Hành Thi Phấn chung quanh.
Đỗ Địch An ngồi rảnh rỗi trên đống đá, mắt hắn đảo quanh, để phòng khi có ma vật lẻn xuống đất đánh lén. Đột nhiên, hắn nghe thấy một luồng gió nhẹ thổi vào tai, khiến hắn bất giác không thể không nhìn vào hướng nguồn âm thanh phát ra, liền phát hiện nó đến từ một khoảng trống trong những phiến đá gần đó.
Đỗ Địch An cảm thấy kì lạ, có gió trong đống đá?
"Chẳng nhẽ bên dưới có không gian mở? Hay là... đây là luồng khí mà con quái vật thở?"
- Có biến!
Đỗ Địch An ngay lập tức nói với Eureka:
- Dưới đống đá này.
Eureka đang nằm trên đống đá nghỉ ngơi liền tỏ ra ngạc nhiên, nhìn về phía ngón tay của Đỗ Địch An, hắn yên lặng nghe bằng tai, đột nhiên phát giác thấy một luồng không khí mờ nhạt khiến hắn không khỏi không nhìn chằm chằm, rút thanh chuỷ thủ ra bên cạnh xà cạp, lặng lẽ chạm vào nó và từ từ mở hòn đá.
Sau một lúc, liền thấy đống đá bị sứt mẻ có một khoảng trống, bên trong cực kỳ tối. Hắn ném dần từng viên đá vào để thăm dò, chỉ nghe thấy âm thanh lăn xuống, nhưng không có chuyển động phản công của ma vật, âm thanh mờ nhạt của luồng không khí vẫn tồn tại.
Thấy vậy, hắn thở phào nhẹ nhõm, biết rằng đó không phải là hơi thở của ma vật, mà là một khu vực thông gió bên dưới phát ra. Hắn nhấc hẳn hòn đá và tiếp tục bước vào trong. Dù sao cũng đã làm được đến đây, cũng không ngại thực hiện thêm một vài bước nữa. Bên cạnh đó, hắn cũng có một chút tò mò trong lòng, khu vực thông gió bên dưới đến từ đâu. Chẳng mấy chốc, đống đá bị vỡ, để lộ một lối đi, hắn liền đi dọc theo đó xuống.
Đỗ Địch An theo sau ngay lập tức.
Ba người kia đang đặt chuông báo liền nhìn thấy hành động của hai người và ngay lập tức làm theo, đề phòng trường hợp họ gặp nguy hiểm.
Năm người đi thẳng xuống lối đi dưới đống đá, con đường đầy dưới đất đầy đá vụn. Sau khi đi được khoảng năm mươi mét, đống đổ nát đã biến mất và một con đường bằng phẳng xuất hiện trước mặt họ. Mặt đất bằng phẳng và dường như được đúc nhân tạo.
Đỗ Địch An ngước lên, bất chợt con ngươi hắn nheo lại. Thấy ở cuối con đường cách hơn hai mươi mét, có một cổng đá khổng lồ!
Nếu không phải có một khoảng trống ở giữa cổng đá và hoa văn đá trên đó thì hắn gần như nghĩ rằng đó là một bức tường đá bình thường.
- Di tích?!
Eureka thốt lên trong sự ngạc nhiên.