← Quay lại trang sách

Chương 642 Cánh Cửa Dưới Đống Xác Chết

“Rắc rắc!”

Đôi giày của hắn giẫm lên thi hài trên mặt đất. Những bộ xương đã mất độ ẩm từ lâu, cực kỳ mỏng manh và dễ vỡ vụn khi dẫm phải chúng.

Đỗ Địch An theo đội một cách im lặng và cách xa khỏi Eureka. Mặc dù thái độ của Eureka đối với hắn luôn tương đối ôn hòa và có nhiệm vụ bảo vệ mình, nhưng khi nguy hiểm thực sự đến, thật khó để lường trước được điều gì, có khi hắn sẵn sàng lấy Đỗ Địch An ra làm bình phong để làm lá chắn bảo vệ bản thân cũng nên. Để tồn tại bên ngoài Cự Bích, mỗi bước đều phụ thuộc vào trí tuệ.

Chẳng mấy chốc, mấy người họ đã bước vào di tích.

Người đàn ông trung niên bước ra khỏi một con đường từ xác chết chất đống ở cửa và chầm chậm thâm nhập vào bóng tối trước ngọn đuốc. Nhờ có tầm nhìn tối, Đỗ Địch An nhanh chóng quan sát xung quanh khi đi vào đống đổ nát, nhận ra đây là tàn tích giống như một hội trường hình tròn cực kỳ rộng rãi. Xác chết nằm la liệt trên mặt đất, tất cả đều được mặc những bộ đồ của người bình thường thời xưa.

Ngoài hàng chục bộ xương ở cửa, nhiều xác chết nằm rải rác khắp hội trường tròn, ở một số góc còn có hàng trăm bộ xương được chất thành đống, giống như một ngọn núi xác chết, những bộ xương dày đặc như kiến được bọc kín nằm lặng ở đây với quần áo thời xưa, cô đơn trong đôi mắt trống rỗng. Nhìn thấy những xác chết này mặc quần áo thời xưa này khiến Đỗ Địch An hiện lên một cảm giác không thể giải thích được trong lòng mình, như vừa buồn bã lại vừa cô đơn, những ký ức về thời xa xưa sâu thẳm trong tâm trí hắn như ùa về và chầm chậm hiện lên trước mắt. Tuy nhiên có lẽ đã quá lâu, lâu đến nỗi hắn đột nhiên cảm thấy rằng những gì xuất hiện trong tâm trí mình chỉ là một thành phố trong rừng thép có phần tối nghĩa và rời rạc. Cũng như khuôn mặt của cha, mẹ và chị gái. Ngoài ra, hắn đều cảm thấy những điều khác chẳng còn để lại mấy ấn tượng trong lòng.

“Quá lâu rồi nên bị lãng quên chăng?”

- Những bộ xương này có phải là con người của thời đại cũ không? Làm sao có thể có nhiều như vậy?

Người phụ nữ tóc vàng nhìn xương cốt khắp nơi, trong số đó còn nhìn thấy bàn tay bị gãy và một nửa bộ xương nằm rải rác trên mặt đất. Đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy những hài cốt của người thời đại xưa, thế nên không tránh khỏi việc bị kinh ngạc.

- Con người của thời đại cũ dường như rất yếu ớt.

Người thanh niên trẻ ở phía bên cạnh nói rồi dẫm lên xương sườn của bộ xương mà không hề do dự. Hắn ta không hề chọn điểm đặt chân sao cho hợp lý mà cứ “đường ta ta đi” không quan tâm đến những bộ xương nằm dưới chân.

- Sau ba trăm năm chết, xương đã quá giòn. Ta nghe nói rằng những người như chúng ta, một số người có khả năng đặc biệt, dù chết hàng trăm năm nhưng xương của họ vẫn cứng như thép. Những bộ xương này mềm yếu như bột vậy.

- Trong bất kỳ thời đại nào, đều có kẻ yếu và kẻ mạnh, đây chắc hẳn là kẻ yếu.

Eureka nói một cách thờ ơ, hắn quay đầu lại và nhìn xung quanh, lông mày của hắn nhíu lại, bên trong quả thực yên tĩnh lạ thường, một âm thanh cũng không có, chẳng nhẽ không có sinh vật nào ở đây?

Đỗ Địch An nghe thấy họ đang bàn tán liền rút lại suy nghĩ của mình và liếc nhìn đống xương chất đống quanh đó. Về cơ bản, hắn chắc chắn rằng đây chỉ là một nơi trú ẩn được xây dựng trước khi thảm họa xảy ra. Điều này cũng có thể được nhìn thấy từ xương trên mặt đất. Phần lớn là của phụ nữ và trẻ em và không phải là nơi lưu trữ có giá trị cho vũ khí công nghệ thời xưa.

Hắn thoáng thất vọng trong lòng, nhưng không tiếc nuối quá nhiều, dù sao trong trường hợp thực sự có giấu những món đồ công nghệ cao thời xưa thì cuối cùng Eureka vẫn phải giao nộp lại cho Long Tộc và nếu rơi vào tay của những kẻ bên trong Cự Bích thì chắc chắn sẽ trở thành chướng ngại vật lớn của hắn trong tương lai.

- Có vẻ như ở đây từng xảy ra chiến đấu.

- Có nhiều xương chân bị gãy ở đây.

Cả ba người đã chú đến điều đó và nói.

Đỗ Địch An hơi nhíu mày. Hắn cũng nhận thấy điều này, rồi nhìn ngó đánh giá về môi trường ở đây. Rõ ràng, những người này là những người may mắn được quân đội lựa chọn và gửi đến nơi trú ẩn này. Chiến đấu ở đây và chắc hẳn chủ yếu là vì thức ăn.

“Chẳng nhẽ cánh cửa không thể được mở từ bên trong?

Đỗ Địch An nhìn lại hai bên cánh cửa, nhưng không thấy máy quét mống mắt bỗng cau mày. Nếu cánh cửa không thể mở từ bên trong, họ phải tranh giành thức ăn ở đây. Điều đó có nghĩa là, người đã gửi những người sống sót này đến đây có lẽ đang lên kế hoạch chờ đợi cho đến khi thảm họa kết thúc sẽ mở chúng từ bên ngoài.

Tác dụng duy nhất của phương pháp này là để ngăn chặn một số người vì lý do riêng mạo hiểm mở nơi trú ẩn và làm hại tất cả mọi người.

Chẳng mấy chốc, người đàn ông trung niên cầm một ngọn đuốc vào sâu trong trung tâm hội trường hình tròn. Lúc này, Đỗ Địch An đi ngang qua một góc trong đống xác chết. Do góc độ, bất ngờ khiến tầm mắt nhìn thấy nơi này dưới khe hở của đống xác chết dựa vào tường, có một đường viền của một cánh cửa. Từ độ cao phán đoán thì nó phải tầm khoảng ba mét.

Hắn lập tức tập trung nhìn theo nhưng rất nhanh sau đó liền đảo mắt và nhìn xung quanh, bằng cách mở rộng tầm nhìn, hắn cẩn thận quan sát xác chết bằng ánh sáng, và nhận ra rằng mình không ảo tưởng. Một cánh cửa thực sự được giấu dưới đống thi hài đó. Trái tim hắn khẽ lay động nhưng lại không nói với đám Eureka, hắn dự tính sẽ lên thăm dò nơi đây vào một lúc khác. Dù sao, đi tích đồ sộ như vậy, Eureka cũng không thể mang đi được. Mặc dù hắn không biết sau cánh cửa đó có cái gì, nhưng bí mật là do hắn tìm thấy, tất nhiên sẽ không dễ dàng chia sẻ nó với người khác. Ngộ nhỡ trong đó có một kho báu ẩn giấu thì chẳng khác gì họa sát thân!

- Có một bóng đen đằng kia, nó là gì?

Đỗ Địch An nói rồi ngay lập tức chỉ đến một nơi khác.

Nghe thấy vậy hội Eureka giật mình và căng thẳng ra mặt, đặc biệt là người đàn ông trung niên đang cầm một ngọn đuốc để dẫn đường. Hắn nuốt miếng nước bọt và cầm đuốc soi về phía nơi Đỗ Địch đang chỉ, bước dần về phía đó nhưng chỉ phát hiện một đống xác chết liền thở phào nhẹ nhõm, có chút tức giận nhưng nghĩ về thân phận chưa rõ của Đỗ Địch An nên chỉ có thể vuốt cục tức mà rủa thầm trong bụng.

Nghe thấy vậy Đỗ Địch An thầm nhủ không ổn. Một khi ánh sáng được chiếu đến, họ có thể phát hiện ra cánh cửa.

Ba người kia nghe thấy mệnh lệnh liền lập tức rút đuốc và dầu ra, đốt cháy và nhét chúng vào các đầu lâu ở bốn phía xung quanh. Trong bóng tối, bỗng được một vài ngọn đuốc và đèn dầu thắp sáng khiến đường viền của hội trường tròn đột nhiên được chiếu sáng rõ ràng như ban ngày.

- Sẽ bị phát hiện mất.

Đỗ Dịch An thấy rằng ba người vẫn đang thắp một chiếc đĩa dầu mới, biết rằng cánh cửa sớm muộn cũng sẽ bị lộ, hắn thở dài trong lòng, xem ra đó không phải là cơ hội dành cho hắn.

Về sau hắn cũng không miễn cưỡng nữa, điều đó là không thể tránh khỏi.

“Rắc rắc!”

Đột nhiên, sau lưng họ có một vài bước chân bên ngoài cổng của di tích, có cả tiếng đá lăn lộc cộc. Đám đông giật mình và nhìn lại ngay lập tức.

Lúc này, sắc mặt của Đỗ Địch An đột nhiên thay đổi, chỉ thấy ba nhân vật to lớn đang lắc qua lắc lại trước cửa di tích, đó là ba Cự Hành Thi!

- Ôi trời, là Cự Hành Thi.

Hắn hốt hoảng.

Eureka nghe thấy vậy liền giật mình, bỗng hắn nhận ra khả năng nhận thức của đối phương rất mạnh mẽ! Vừa nghĩ được đến đây, chẳng mấy chốc hắn cũng thấy ba Hành Thi khổng lồ đang lừ đừ dần dần tiến về phía trước. Hắn cảm thấy cực kỳ bất ngờ. Không ngờ lại có tới tận ba Cự Hành Thi!

- Chết tiệt!

Eureka nghiến răng nói:

- Các ngươi lùi lại mau!

Nói rồi hắn lấy sức lao về phía trước.

- Là Cự Hành Thi?

Ba người kia sợ đến nỗi vội vã quay lại, đây không phải là một con ma vật mà họ có thể đấu lại.

Đỗ Địch An nhìn chằm chằm vào hình dáng của Eureka, tự hỏi liệu hắn có thể đối phó được ba Cự Hành Thi không?