← Quay lại trang sách

Chương 641 Tiến Vào

Mở rồi?

Đỗ Địch An sững sờ.

Eureka sau khi định thần và phản ứng lại, đã rất ngạc nhiên bởi giọng nói cơ giới này. Hắn ta chộp lấy Đỗ Địch An và hất về phía sau mấy bước. Quan sát dụng cụ kim loại một cách thận trọng rồi nói to:

- Ai đó, đừng giả thần giả quỷ nữa, ra đây mau!

Nghe lấy giọng nói lạ ba người kia liền giật mình sợ hãi và vội vã lui về sau, rút vũ khí ra và nhìn lo lắng về dụng cụ kim loại. Họ không ngờ rằng một "người" đang ẩn nấp trong họ, nhưng họ không nhìn thấy chút manh mối lộ ra. Thật đáng sợ!

“Người?”

Đỗ Địch An phải mất một lúc để phản ứng lại, cảm thấy thích thú trong lòng, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, dường như những người này không hiểu tiếng Anh, không hiểu những gì "người" trước đó nói, như vậy cũng tốt thôi, đỡ phải bị nghi ngờ.

"Ruỳnh!"

Lúc này, mặt đất đột nhiên run rẩy dưới chân mọi người và bụi trên tường xung quanh rơi xuống.

- Thôi xong, động đất rồi!

Sắc mặt của Eureka hơi thay đổi, hắn ta vội vàng nói:

- Ở đây sắp sụp đổ, mau rời đi thôi...

Còn chưa kịp nói xong liền khựng lại và ngây người há hốc mồm nhìn vào cánh cổng đá trước mặt.

"Rầm rầm!"

Khoảng trống ở giữa cánh cổng đá từ từ nứt ra, và trong âm thanh run rẩy của mặt đất, nó dần dần mở ra hai bên. Bụi nặng rơi ra từ dưới cổng đá và bắn thẳng vào đám đông khiến bọn họ hứng trọn số bụi kia.

"Vù!"

Đột nhiên, nghe như một cơn gió thở dài, tuôn ra khỏi cổng đá. Chẳng mấy chốc, cánh cửa đá biến mất hoàn toàn, rút vào bên trái và bên phải của bức tường, cùng với đó có rất nhiều mảnh vụn đá rơi ra khỏi mép tường. Trong sương mù và bụi dày bay tung trời, họ liền người giơ tay lên để bảo vệ mặt, mắt nheo lại chỉ còn để chừa một khe rất bé để nhìn vào bên trong và quan sát thấy bên trong cánh cửa đá là bóng tối, không có ánh sáng nào cả, giống như một cái miệng đen ngòm chờ đợi bọn họ nộp mạng. Eureka cùng ba người còn lại thầm sợ hãi không dám cử động.

Đỗ Địch An đã hoàn toàn bị bất ngờ khi nhìn thấy cánh cửa mở và nó thực sự đã mở! Chưa kể rằng vẫn còn năng lượng còn sót lại ở đây, chỉ tính nguyên chuyện mở cánh cửa này đã thấy rất kì dị.

Chẳng nhẽ lần quét trước không phải là quét mống mắt? Tuy nhiên, hắn thường xuyên vào viện nghiên cứu của cha mình từ nhỏ nên đã quen thuộc với quét mống mắt và quét vân tay.

Khi nãy rõ ràng là quét mống mắt! Nghĩ đến đây hắn bỗng không thể không liếc nhìn những người bên cạnh Eureka đang lo lắng và cảnh giác tột độ, cơ bắp toàn thân gồng lên hết cỡ trông rất căng và dường như sẵn sàng đối đầu với "người" trước mặt bất cứ lúc nào. Biểu cảm của bọn họ rất chân thật, không mang chút giả tạo.

Hắn nhớ lại hình ảnh quét mống mắt trước đó - Lần đầu tiên, Eureka lùi về sau và ba người còn lại thì ôm lấy đầu cúi xuống để tự bảo vệ bản thân. Dường như... chỉ có mình hắn ta được quét.

"Cũng có nghĩa là bọn họ đến đây trước và chưa có ai đến khám phá, nhưng cánh cửa được mở vì nó quét mình?"

Đỗ Địch An cảm thấy bối rối trong lòng, xen lẫn chút hoang mang.

"Chuyện này có liên quan gì đến mình?"

Nhưng hắn chưa bao giờ đến đây, kể cả khi ngủ say cũng không nhớ chôn những thứ đó dưới đất.

Nghe giọng nói điện tử trước đó, dường như nơi này được gọi là "kho trú ẩn"?

"Đó có phải là nơi tránh thảm họa được thành lập bởi con người thời xưa không?"

Trong lúc hắn vẫn đang bối rối suy nghĩ thì bụi như sương mù dày đặc dần lắng xuống, để lộ khung cảnh bên trong cánh cửa đá. Bất chấp bóng tối, tầm nhìn tối của Đỗ Địch An không bị cản trở khi nhìn thấy có hàng chục người nằm trên sàn cạnh cửa. Họ đều đã chết và biết thành xương cốt!

Xương trông đã mục nát từ lâu và chúng được bao phủ bởi quần áo của con người từ thời xa xưa. Đáng ngạc nhiên, những quần áo này được bảo quản nguyên vẹn và không bị xói mòn theo năm tháng. Quần áo có nhiều kiểu khác nhau, bao gồm váy, quần jean, áo cánh, áo dài tay, vân vân và mây mây. Đỗ Địch An lại tiếp tục sững sờ khi thấy những bộ quần áo này đều là quần áo bình thường thời xưa. Chẳng nhẽ tám xác chết trên mặt đất là những người phổ thông thời xưa?

- Châm lửa lên.

Giọng của Eureka chợt vang lên.

Ba người còn lại cuống cuồng lấy những ngọn đuốc từ ba lô ra và đổ dầu vào để đốt cháy chúng. Ngọn lửa mờ nhạt ngay lập tức làm tan biến bóng tối trước mặt họ, ánh sáng nhàn nhạt bùng lên và thi hài dưới đất phản chiếu trong tầm nhìn của bọn họ khiến cả bọn biến sắc. Đôi mắt của Eureka khẽ lóe lên, hắn liếc nhìn dụng cụ kim loại đang nhô lên bên cạnh cánh cửa đá, nghĩ rằng đây chắc hẳn là thiết bị mở ra di tích. Hắn quay lại liếc nhìn Đỗ Địch An, khẽ cau mày. Đối phương là vô tình chạm vào nó, hay đã sớm biết thiết bị này dùng như thế nào?

- Thật bất ngờ, không nghĩ đây lại là thứ mở được di tích, đại huynh Eureka. Ngươi thấy di tích này thuộc loại nào vậy? Có kho báu nào trong đó không?

Đỗ Địch An nhận thấy ánh mắt thăm dò của Eureka, ngay lập tức thể hiện sự tò mò hỏi lại.

Nghe Đỗ Địch An hỏi thì đôi mắt của Eureka bỗng động đậy, những nghi ngờ trong tâm trí hắn đột nhiên bị xua tan, nghĩ rằng kể cả đối phương có mối quan hệ tốt với điện hạ Helisha thế nào cũng không thể biết đến di tích. Dù sao, nơi đây cũng đã ba trăm năm trước. Sản phẩm của thời đại cũ ngay cả tới điện hạ còn không nắm rõ, huống chi là hắn ta?

- Cũng không rõ nữa.

Eureka thu ánh mắt về, nhìn vào đống đổ nát tối tăm rồi nói với người đàn ông trung niên đang cầm ngọn đuốc nói:

- Ngươi, đi về trước soi đường.

Sắc mặt của người đàn ông trung niên tái nhợt, vội vàng đáp:

- Tướng quân, ta không giỏi phòng thủ, ta...

- Ta bảo ngươi đi.

Eureka hét lên, sau đó hạ thấp giọng xuống nói một cách hơi thờ ơ:

- Theo ta, đây sẽ là một di tích kho báu. Nếu có một cái bẫy hay cơ quan ngầm nào đó thì khi cánh cửa mở ra, chúng ta đã bị tấn công rồi.

Người đàn ông trung niên choáng váng, trong lòng thầm có tính toán, nhưng sau tất cả, hắn vẫn là một cựu chiến binh liền cố kìm nén sự tham lam và nghĩ.

"Theo ngươi sao? Làm thế nào cuộc sống của Lão Tử có thể dựa trên phỏng đoán từ ngươi, làm con tốt thí mạng để chết mở đường cho ngươi ư?”

- Tướng quân, khả năng nhận thức của ta tương đối yếu. Nếu ta đi trước, ngộ nhỡ có bất kỳ nguy hiểm nào, chỉ sợ rằng mình không thể nhận thức được trước, đến lúc đó sẽ khiến mọi người bị thương.

Người trung niên nói từ một góc nhìn mang tính lợi ích khác.

Ngay khi Eureka nghe xong liền ngay lập tức hiểu được "thuyết âm mưu" của đối phương, lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói lại:

- Ta đã nói, không có nguy hiểm trong đó.

Người đàn ông trung niên sắc mặt ngày môt tệ đi, biết rằng mọi thứ không thể thay đổi được nữa liền bí mật nghiến răng cầm một ngọn đuốc, từ từ bước vào đống đổ nát, mỗi bước chân có cảm giác như đang bước vào đầm lầy tử thần, có thể rơi vào đó bất cứ lúc nào.