Chương 647 Tuyệt Vọng!
Khi Đỗ Địch An đang sững sờ nhìn theo thì tiếng hét thảm thương của Eureka đột nhiên vang lên, liền thấy cơ thể hắn bị siết chặt bởi lòng bàn tay của Siêu Cự Hành Thi. Tay và chân hắn bị nắm chặt, chỉ có một cái đuôi đen xì lắc qua lắc lại ở mép dưới của lòng bàn tay, những chiếc gai ở đuôi mọc ngược vào phía sau đâm sâu vào lòng bàn tay, nhưng Siêu Cự Hành Thi rõ ràng không hề cảm thấy đau đớn, lòng bàn tay ngày càng siết chặt hơn.
“Rắc rắc!”
Tiếng xương gãy vang lên khiến Eureka không chịu đựng nổi gầm rống lên, cái đuôi đâm vào lòng bàn tay ban nãy đau đến nỗi mềm nhũn giật giật trong không khí như chuột rút. Chẳng mấy chốc, tiếng nứt xương ngày càng trở nên dày đặc, Eureka vùng vẫy dữ dội, nhưng không có chút lực nào, sau một lúc, Đỗ Địch An thấy hắn ta hét lên thống thiết, rất nhiều máu tuôn ra từ miệng, đồng thời cả tai, mắt và trong lỗ mũi của hắn bật ra một lượng lớn máu.
Chẳng mấy chốc, tiếng hét đã dừng lại đột ngột, lòng bàn tay to lớn bỗng siết chặt, dịch máu dày phun ra từ miệng khi lòng bàn tay nắm chặt, văng khắp bàn tay. Siêu Cự Hành Thi buông tay ra, những mảnh cơ thể cùng cơ quan nội tạng máu me lẫn lộn dính chặt rơi từng bộ phận từ lòng bàn tay xuống. Nó nhấc nạn nhân đưa lên cái miệng như hố đen cùng hàm răng dày như hạt lựu và liếm nạn nhân một cái. Sau đó nó chần chậm đi chuyển tròng mắt tới một bóng hình nhỏ bé khác đang bay quan sát ở một phía.
Cổ họng của Đõ Địch An cuộn lại, đầu óc hắn trống rỗng. Tất cả điều này kể ra nghe có vẻ chậm, nhưng nó đã kết thúc chỉ trong vòng vỏn vẹn hai ba giây. Eureka đã chết. Là Khai Hoang Giả, cũng là một trong tám vị tướng bảo vệ Hoang khu vậy mà lại chết dễ dàng như vậy!
Chưa bao giờ nỗi sợ hãi lại siết chặt trái tim hắn như bây giờ, thậm chí còn ngừng thở. Lúc này, hắn còn nghĩ, nếu ông trời cho phép mình trở lại Cự Bích, hắn nguyện sống ở đó mãi mãi đến hết cuộc đời này, không bao giờ bước ra ngoài dù chỉ nửa bước. Tuyệt đối không!
Khi cái chết cận kề trước mặt và không thể cưỡng lại, hắn mới nhận ra rằng sinh mạng thật yếu ớt và lòng tự trọng là vô giá trị. Cái gọi là ý nghĩa của cuộc sống chẳng qua chỉ là một ý tưởng trẻ con ngu ngốc. Bởi có thể sống đã là một điều tuyệt vời nhất rồi!
“Vèo!”
Một tiếng bay vọt qua ở trên đầu của Đỗ Địch An.
Hắn nổi hết da gà và máu trong cơ thể dường như bị đóng băng, không dám di chuyển dù chỉ một chút. Hắn ta từ từ di chuyển mắt và bất ngờ nhìn thấy Thi Vương với hai cánh gãy trên cơ thể màu đen của mình đang bay ngay trên đầu.
Nó ở vị trí cao hướng ánh mắt thơ ơ nhìn xuống con mồi.
Sợ hãi, tuyệt vọng, khi hai điều này xảy ra cùng một lúc, những gì còn lại trong não là gì?
Trống rỗng?
“Vù”
Hình bóng của Thi Vương từ từ hạ xuống, một làn gió nhẹ nổi lên theo mỗi nhịp phất cánh của nó, có điều mang theo đó là mùi tanh tưởi của xác chết trong gió. Khoảnh khắc tiếp theo, Đỗ Địch An nghe thấy mặt đất khẽ run rẩy sau lưng mình, trong khi đó xuất hiện hơi thở lạnh cùng mùi máu tanh nồng từ xác chết thổi đến từ sau cổ hắn, dường như Thi Vương đang đứng sau nhìn hắn chằm chằm.
Nhịp tim của Đỗ Địch An đột nhiên ngừng lại. Thời gian bỗng trở nên vô cùng chậm chạp, không khí yên tĩnh đến mức im bặt không có âm thanh.
“Không còn nghi ngờ gì nữa mình sắp chết!”
Hắn nghĩ vậy trong tâm trí. “Chết không kịp ngáp” là sự tự phán xét của trí não, nhưng đồng thời trong tình cảnh tuyệt vọng này, dường như có một sự can đảm không ngờ bỗng bật dậy trong trái tim. Biết là chết thì còn gì để mất nữa?
Hắn nắm chặt tay, đột ngột quay lại và dồn một cú đấm về phía sau lưng.
“Đùng!”
Nắm tay đánh vào một vật cứng, nhưng nó không phải là một vật cứng tuyệt đối như kim loại, mà có một độ dẻo dai mạnh hơn hàng vạn lần so với cao su. Nắm đấm của hắn đập vào ngực của Thi Vương đằng sau lưng mình. Lúc này, một người và một Hànnh Thi đang đối mặt với nhau. Đỗ Địch An cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của Thi Vương vào lúc này. Đôi đồng tử màu đen thuần khiết, không một chút màu trắng và trên mặt hắn ta có một vài vết sẹo, như thể vừa mới bị thương cách đây không lâu, tuyệt nhiên không có dấu vết của sự tức giận hay cảm xúc gì trong biểu hiện của nó.
“Đùng!”
Đột nhiên, Đỗ Địch An chỉ có thể nhìn thấy một hình ảnh đen mờ, dường như là nắm đấm của Thi Vương.
Khoảnh khắc tiếp theo, cơn đau dữ dội ập đến toàn bộ ngực hắn, tín hiệu do dây thần kinh đau truyền đến chiếm hết ý thức, cơ thể hắn bay thẳng về phía sau, như thể bay vào không gian vô tận, cơ thể không thể cảm nhận được lực hấp dẫn, cho đến khi một cơn đau nhói đâm vào lưng hắn mới bừng tỉnh. Hắn bật ho khan ra một ngụm máu, cảm thấy nóng và nghẹt thở trên ngực.
Đỗ Địch An cố gắng ngước mắt lên và đột nhiên thấy rằng khung cảnh xung quanh đang dần chìm xuống, nói chính xác hơn, cơ thể hắn đang tự động nâng lên. Hắn quay lại ngay lập tức, đột nhiên thấy mình nằm trong lòng bàn tay của Siêu Cự Hành Thi, lúc này đang giữ mình đưa lên cái miệng há hốc. Trong cái miệng đen ngòm khổng lồ, chỉ nhìn thấy ngập những chiếc răng sắc nhọn, một trong số những chiếc răng còn có một vật thể bị mắc ở đó, chính là một cái đùi bị gãy của Eureka!
- Đừng!
Đồng tử của Đỗ Địch An giãn ra.
“Vèo!”
Đột nhiên, một tiếng gì đó lạo tới xé rách không khí giống như tiếng huýt sáo vang lên trên bầu trời xa xăm.
Khi Đỗ Địch An nghe thấy tiếng hú, một cơn gió mạnh bất chợt ùa đến từ phía sau, phủ mạnh vào sau gáy, áo giáp đang mặc trên thân hắn ta bị xé rách và tung ra, đồng thời, một ánh sáng đỏ như máu trên đầu vụt qua trong khoảnh khắc. Trông nó giống như một tia sét đỏ nhấn chìm vào cái miệng khổng lồ của con Siêu Cự Hành Thi.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, mặt đất phía sau siêu Cự Hành Thi vang lên một tiếng gầm rống lớn khiến hắn không thể không nhìn theo đến sững sờ ngây người. Hắn nhìn thấy một tia sáng trong cái miệng đen ngòm mở của Siêu Cự Hành Thi, nhưng độ sâu của cái miệng khổng lồ đã bị xuyên thủng!
“Vèo! Vèo!”
Cùng lúc đó, một vài âm thanh bay đến với tốc độ chóng mặt, Đỗ Địch An chỉ cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, một lòng bàn tay mềm mại đỡ lấy cánh tay hắn và đưa lên trời, hắn bất giác quay đầu lại và đột nhiên nhận ra khuôn mặt quen thuộc
- Helisha.
- Ngươi có ổn không?
Helisha nhìn sâu vào mắt hắn.
Những suy nghĩ cứng nhắc của Đỗ Địch An dần hồi phục. Sau một lúc đỡ cơn choáng váng, hắn đột nhiên nhớ đến Thi Vương ở phía sau và ngay lập tức nói:
- Cẩn thận, Thi Vương vẫn còn ở đây.
- Không sao đâu.
Helisha thì thầm, nói rồi cơ thể nàng hạ cánh xuống đất, cùng lúc đó, có một âm thanh ầm ầm theo đằng sau nàng.
Đỗ Địch An nhìn theo, đột nhiên thấy Siêu Cự Hành Thi trước đó rơi xuống ngã sầm dưới đất bốc lên một lượng lớn bụi và sương mù. Khi bụi và sương mù tràn vào, Đỗ Địch An cảm thấy Helisha đã thả mình ra liền ngay lập tức vận lực đứng vững, trong khi sử dụng Huyết Long Thuật nàng đã dạy mình trước đó điều khiển trái tim, thay đổi hướng máu chảy, ngăn máu rỉ trên ngực, rồi sử dụng một lượng nhỏ máu nhẹ nhàng trị liệu.
- Ngươi ở đây nghỉ ngơi, ta sẽ giải quyết xong nó sớm thôi.
Giọng nói của Helisha phát ra từ trong sương mù khói bụi. Vừa nói xong bỗng một cơn gió mạnh cuộn lên, thổi bay làn sương bụi liền nhìn thấy trong tay nàng cầm Huyết Hồng Cự Kiếm kéo Lê từ mặt đất, bước từng bước về phía Thi Vương trước mắt.