Chương 662 Tuyệt Vọng Và Hi Vọng (1)
Đỗ Địch An chìm dần vào trong bóng tối, hắn nhanh chóng dùng cơ thể đóng sầm cửa lại. Cùng lúc đó, ánh mắt quét qua phòng để tìm lối thoát. Tuy nhiên, khung cảnh lộn xộn trong phòng không cho hắn hy vọng nhiều.
“Đùng!”
Một tác động phát ra tiếng trầm thấp đến từ bên ngoài cửa. Đỗ Địch An đang dựa vào cửa cảm thấy thấy rõ chấn động rung lên truyền qua từ cửa. Hắn hơi sững người, ngước lên nhìn liền bắt gặp khuôn mặt nanh ác của Helisha đang ép vào cửa sổ kính nhỏ.
Nước bọt chảy thành dòng, dương nanh dương vuốt ra sức đập khiến cửa rung lên từng hồi chấn động. Cứ mỗi tiếng sầm, hắn lại nhận lấy một hồi tiếng động nhẹ trên cửa. Cảm nhận được độ lớn của cú chấn động này khiến Đỗ Địch An thấy khá khó hiểu. Với sức mạnh của Helisha, muốn xé nát cánh cửa vô cùng dễ dàng nhưng chuyển động gây ra bởi tác động vào lúc này giống như một người bình thường đập cửa tấn công vào từ bên ngoài và lực không quá mạnh.
“Sao lại thế?”
“Sức mạnh của nàng yếu đi đến mức này sao?”
Trong Khi Đỗ Địch An đang nghi hoặc, Helisha vẫn tiếp tục tấn công mà không dừng lại, thế nhưng mọi va chạm dường như chỉ dữ dội đủ khiến cánh cửa khẽ run lên mà không có dấu hiệu vỡ. Nhìn thấy điều này, Đỗ Địch An thở phào nhẹ nhõm trong lòng, từ từ lùi lại vài bước trong khi vẫn đang suy nghĩ đến chuyện sức mạnh của Helisha. Chẳng mấy chốc, hắn nhận thấy một hiện tượng khác đó là rõ ràng nhìn thấy Helisha gầm thét qua tấm kính nhưng lại không nghe thấy tiếng, nghĩa là giọng nói của nàng đã bị chắn âm hoàn toàn bởi cánh cửa! Rõ ràng là gần ngay trước mặt, nhưng lại không có âm thanh thâm nhập vào.
“Không phải sức mạnh của nàng ấy xuống cấp, mà do chất liệu của cánh cửa này... quá kiên cố chăng?”
Đôi mắt của Đỗ Địch An khẽ rung lên, cảm thấy khả năng này cao hơn một chút. Vì nơi này được gọi là nơi trú ẩn, nó có thể chống lại tác động của thảm họa, vật liệu kim loại thông thường chắc hẳn đã bị phân rã từ lâu, nhưng bề mặt kim loại ở đây không có dấu hiệu bị oxy hóa và rỉ sét.
“Rầm!”
Khi Đỗ Địch An đang suy nghĩ phán đoán thì bỗng Helisha ở ngoài cửa đột nhiên giơ móng vuốt lên và đập mạnh vào cửa sổ trên cửa. Cửa sổ trong suốt với bụi tích tụ không bị phá vỡ, mà nó bị đôi móng vuốt của nàng đánh cho lõm vào trong. Đỗ Địch An nhìn theo một lúc, ngay lập tức biết rằng cửa sổ trên cánh cửa này không phải là kính cường lực mà hắn đã nghĩ trước đây, mà là một vật liệu tổng hợp cao cấp hơn với keo cấu thành và đầy dẻo dai.
Helisha gầm gừ, giơ móng vuốt lên và lại lao vào. Đùng một tiếng, cửa sổ lõm bị thủng bởi một lỗ dưới móng vuốt sắc nhọn của nàng.
“Réo! Réo!”
Một tiếng chuông báo động đột ngột vang lên trong phòng, phát ra ánh sáng đỏ trong một lỗ nhỏ trên tường bên cạnh bàn điều khiển, đồng thời, trên bàn điều khiển phức tạp với nhiều nút và cần điều khiển đã phát ra một âm thanh tổng hợp điện tử:
"Báo động! Báo động! Có kẻ xâm nhập! Có cần khởi động hệ thống tấn công không?”
Những câu nói tương tự được lặp đi lặp lại.
Đỗ Địch An ngẩn người ra một lúc mới phản ứng lại, hắn liền ngay lập tức trả lời:
- Không! Tắt cảnh báo!
Tuy nhiên, âm thanh cảnh báo vẫn tiếp tục phát ra và tiếng động đi qua lỗ nhỏ trên cửa sổ khiến Helisha càng lúc càng tấn công dữ dội lên cửa sổ hơn.
Nàng như phát điên lên, gầm thét rồi dùng móng vuốt tấn công cào loạn xạ liên tục. Đỗ Địch An liền hiểu ra và ngay lập tức nói bằng tiếng Anh.
Khi nói xong, chuông cảnh báo liền dừng lại. Không có tiếng còi báo động, Đỗ Địch An đột nhiên nghe thấy tiếng gầm rú của Helisha từ bên ngoài. Hắn quay đầu lại và thấy rằng nàng đã hoàn toàn “chọc thủng” một cái lỗ từ phía cửa sổ, một trong những bàn tay đã chọc được vào lỗ, những chiếc móng vuốt trên bàn tay trắng muốt rất sắc nhọn, cố gắng vươn tới chỗ Đỗ Địch An, nhưng không thể chạm vào hắn đứng cách xa một mét. Thấy nàng điên cuồng như vậy, Đỗ Địch An liền cảm thấy nhói buồn trong lòng, rồi lùi lại hai bước.
“Gầm!”
Helisha gầm gừ và ra sức với lấy hắn.
Đỗ Địch An nhìn khuôn mặt xinh đẹp đoan trang của nàng và khẽ cắn môi. Sau một lúc, hắn hít một hơi thật sâu và thì thầm:
- Ta xin lỗi, ta đã hứa với nàng, ta sẽ sống tiếp, nhất định sống!
“Gầm!”
Helisha nghe thấy hắn mở miệng nói, ngay lập tức rít lên dữ dội hơn. Đỗ Địch An nhìn nàng chằm chằm rồi từ từ quay đầu lại, liếc quanh phòng sau đó khẽ cau mày, mặc dù nói phải sống, nhưng... cánh cửa này dường như là lối thoát duy nhất ở đây, nếu muốn rời khỏi đây, nhất định phải dụ Helisha rời khỏi đó. Nhưng làm như vậy khiến cho hắn thực sự không thể chịu đựng được.
Không đề cập đến việc có thể dụ nàng đi chỗ khác hay không, kể cả khi có làm được thì một khi Helisha rời khỏi đống đổ nát, sẽ chỉ có một kết cục, nàng sẽ trở thành một Hành Thi cô đơn và lang thang rồi chìm nghỉm trong đống Hành Thi dù đãng, lang thang bên ngoài hoang khu đầy ma vật và Hành Thi.
Trôi dạt không mục đích, ngộ nhỡ có thể lang thang vào pháo đài của loài người, bị bao vây tấn công bởi con người, hoặc lang thang vào các khu vực đất đen sâu hơn và bị những con ma vật cấp cao hơn ăn thịt thì sao? Kể cả khi nàng có thể sống sót... Nhưng sau đó, hắn sẽ phải đi đâu về đâu để tìm nàng? Thế giới quá rộng lớn, còn loài người lại nhỏ bé đến mức nào?
Trong một khoảnh khắc, Đỗ Địch An đến tất cả các góc của căn phòng, gõ nhẹ vào tường và lắng nghe tiếng vang để xem liệu có xuất hiện một cánh cửa ẩn. Sau một vòng kiểm tra, tâm trạng của Đỗ Địch An trở nên nặng nề hơn. Độ dày của bức tường trong căn phòng này dường như là không thể đo đếm được. Ngay cả thính giác của hắn cũng không thể nghe thấy một chút tiếng vang nào.
"Nếu mình còn Ma Ngân của Cụ Nhiễm Giả như trước kia, có lẽ sẽ có một tia cơ hội thoát khỏi đây...”
Đỗ Địch An thầm hối hận trong lòng, khả năng phân tách kim loại của Cụ Nhiễm Giả ít nhiều sẽ có tác dụng để hắn sống sót ở đây, nhưng nếu đổi lại là Ma Ngân của Cụ Nhiễm Giả thì hắn có lẽ đã không thể sống đến tận bây giờ. Đỗ Địch An đã chết vô số lần trong các trận chiến trước rồi. Cá và chân gấu không thể có cả hai. Hắn hơi khom người xuống và suy nghĩ.
“Gầm!”
Helisha dường như không biết mệt mỏi, rên rỉ và ra sức đưa tay ra, nhưng cánh tay của nàng đã đạt đến giới hạn và chỉ có thể vẫy tay trong không trung một cách vô vọng. Sau khi suy nghĩ về nó một lúc lâu, Đỗ Địch An đột nhiên nghĩ tới hiệu ứng cách âm của cánh cửa này mạnh đến mức nó gần như được niêm phong tuyệt đối, ngay cả nước cũng không thể xuyên qua. Trong trường hợp này, oxy trong đây sẽ sớm thiếu hụt, chẳng đợi to tới lúc năm người chết vì đói đã bị tắc thở do thiếu oxy.
“Nếu như vậy đây ắt hẳn sẽ có lỗ thông hơi!”
Đôi mắt của Đỗ Địch An lóe lên, hắn ngước nhìn lên và tìm nơi thông gió. Sau khi tìm kiếm nhiều lần, Đỗ Địch An không tìm thấy gì, thậm chí cả mặt đất dưới chân cũng được hắn kiểm tra hẳn hoi, nhưng vẫn không thể tìm thấy một nơi giống như lỗ thông hơi.
Hắn ngừng suy nghĩ một lúc, bỗng đột nhiên nghĩ ra một cách, ngay lập tức cúi xuống nhặt một vài xương ở bộ xương trên mặt đất, lấy thnah chuỷ thủ trên xà cạp ra và cạo trên bề mặt xương. Chẳng mấy chốc, hắn đã cạo ra một đống bột xương khá khá và đồng thời cả bụi trên mặt đất cũng được quét lại với nhau. Chẳng bao lâu, dưới chân hắn chất được một đống bụi. Hắn bốc lấy một vốc, đứng trên ghế, đến phần cao của căn phòng rồi nhẹ nhàng thổi bụi trong tay ra xung quanh, rồi nheo mắt. Bụi lặng lẽ rơi xuống, nhưng khi trôi về phía một bức tường liền bị đẩy lùi bởi một lực nhẹ nhàng, rồi từ từ rơi xuống.
Đôi mắt của Đỗ Địch An sáng lên, hắn lập tức phi đến bức tường đó. Chẳng mấy chốc, đã tìm thấy lỗ thông hơi trong căn phòng này, chính là ở trong khoảng trống giữa các góc của bức tường kim loại.
Đỗ Địch An ngay lập tức cố gắng cạy mở khoảng cách giữa góc tường bằng chuỷ thủ. Tuy nhiên, góc giữa bức tường hoàn toàn là hai bức tường kim loại, thanh chuỷ thủ trong tay hắn không dùng để cạy lên được. Có một làn gió nhỏ thành mát thổi tới nơi độ sâu của góc này. Không khí trong lành tràn vào và có những ống thông gió đưa không khí vào phòng điều khiển.
Tuy nhiên, cố gắng thoát ra khỏi đây là hoàn toàn không thực tế. Đỗ Địch An đập mạnh nắm đấm vào tường, khó khăn lắm mới tìm được một tia hy vọng lại bị vụt mất. Hắn tức giận, đồng thời có một cơn choáng váng, hắn từ từ cúi xuống và lạc lối trong suy nghĩ.