Chương 661 Phòng Điều Khiển
“Soạt”
Hắn không dừng lại lâu, vội vã chạy qua.
Sau khi bỏ xa nó hàng trăm mét, Đỗ Địch An thấy rằng sự run rẩy của nó đã dừng lại, từ từ đứng dậy một lần nữa, tiếp tục lắc cơ thể và lang thang đến một nơi khác. Thấy vậy Đỗ Địch An thở phào nhẹ nhõm và quay lại liếc nhìn vào cái đầu của Hắc Dực Thi Vương đằng sau cạp quần.
Không ngờ sự phẫn nộ vào thời điểm đó đã trở thành một sự trợ giúp tuyệt vời vào lúc này. Hắn tự tin hơn trong lòng, ôm Helisha chạy nhanh về phía trước với tốc độ tối đa.
Sau khi chạm trán Cự Hành Thi, hắn còn lần lượt gặp một số Kỳ Hành Thi bị thú hoá, nhưng con Hành Thi cao cấp này ngừng lang thang hoặc cúi xuống run rẩy hoặc cuộn tròn lại mỗi khi chúng đến gần hắn trong vòng vài trăm mét.
Còn những Hành Thi bình thường và những loại Hành Thi cấp thấp không hành xử như vậy, khi nhìn thấy hắn đi ngang qua, chúng sẽ lập tức quay lại và đi lang thang theo hướng khác, dường như muốn tránh xa hắn vậy. Đỗ Địch An cảm thấy rằng chúng phản ứng như vậy chắc hẳn do hiệu quả của Tiềm Thi Phấn bôi trên người.
Cũng không biết đã mất bao lâu, khi Đỗ Địch An bắt đầu cảm thấy tê đau chân, cuối cùng đã trở lại đi tích một lần nữa. Có hàng chục Hành Thi du đãng ở đây, cấp nào cũng có, lang thang dọc theo lối vào bên dưới sỏi.
Đỗ Địch An nhặt hai hòn đá ném vào bên ngoài.
m thanh nhanh chóng dẫn đám Hành Thi đi ra khỏi lối vào. Thậm chí có một con Cự Hành Thi còn chưa bò ra khỏi lối đi đã cuộn tròn trên mặt đất run rẩy, khiến cơ thể nó lăn lông lốc theo lối đi dốc trở lại dưới núi.
Đỗ Địch An đợi số Hàng Thi còn lại tản hết ra liền ôm xác của Helisha lên rồi nhanh chóng đi xuống đoạn đường dốc, chẳng mấy chốc đã đi đến lối đi mà trước đó hắn và đám Eureka đã có một trận huyết chiến ở đây. Mặt đất vẫn còn vương vãi rất nhiều mảnh thi thể của Hành Thi.
Thoáng sau đó hắn đã bước đến đến cánh cửa tàn tích và thấy cánh cửa của đi tích khổng lồ vẫn mở. Có hàng chục Hành Thi đi lang thang trong đống đổ nát tối tăm. Hắn khẽ cau mày, nhặt một hòn đá từ mặt đất và ném nó ra. Chẳng mấy chốc, Hành Thi đi lại trong đống đổ nát đã nghe thấy tiếng động và ngay lập tức lắc người từ từ về phía hòn đá, nhưng dừng lại giữa chừng.
Đỗ Địch An phải ném đá một lần nữa và hắn thấy rằng ký ức về hệ thống thính giác của những Hành Thi này rất ngắn ngủi, thật đáng kinh ngạc là rõ ràng là chúng không có trí tuệ nhưng lại bị thu hút bởi nguồn âm thanh, nhưng điều thần kì nằm ở chỗ chúng không bị những tiếng bước chân của đồng loại thu hút lẫn nhau. Điều này đã cho Đỗ Địch An một số ý tưởng để nghiên cứu chúng, nhưng không phải bây giờ.
Sau khi dẫn dụ được các Havnh Thi đi ra ngoài, hắn lại đỡ lấy thi thể của Helisha và nhanh chóng đến khu di tích. Hắn quay lại và nhìn vào cánh cửa đổ nát, nhưng không thấy cái van đóng cửa đống đổ nát đó đâu.
“Chẳng nhẽ tàn tích này đã bị đóng cửa từ bên ngoài?”
Ngay khi ý tưởng này xuất hiện, hắn đã phủ định ngày lập tức. Từ bên ngoài cũng không có van kín hoặc van giấu. Ngay cả khi có các van bị che giấu, cũng không có nhiều khả năng bị đóng từ bên ngoài. Hắn đến hội trường tròn bên trong đống đổ nát, nhẹ nhàng đặt Helisha xuống đất, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của nàng rồi quay đầu lại và nhìn xung quanh, nhanh chóng đi đến các bức tường bốn phía, hắn với tay ra và gõ nhẹ vào đó tìm kiếm những chiếc van ẩn.
Tìm được một lúc, Đỗ Địch An chợt nghĩ đến cánh cửa nhỏ chất đống xương người chết, bất giác khiến hắn không thể không di chuyển nhanh đến chỗ đống xương đó, đẩy đi những đống xương cao ngút ra và bất ngờ phát một tiếng động lớn, các xác chết đã lâu nay chỉ còn xương trắng giòn rụm khi rơi xuống liền vỡ vụn bay lên vô số bụi và bột xương.
Đỗ Địch An bịt mũi bước vào cánh cửa nhỏ trong bụi xương, thấy rằng đó là một cánh cửa kim loại nguyên chất, cao hai mét, cũng là chiều cao tiêu chuẩn của hầu hết các cửa thời xưa. Ở độ cao thứ tám của cánh cửa, có một cửa sổ như kính cường lực đặt ngang cửa sổ, bây giờ đã bị bụi bặm phủ bám dày đặc.
Đỗ Địch An lấy tay quét sạch bụi và nhìn vào cảnh bên trong qua tấm kính trong suốt này. Đó không phải là nơi cất giữ kho báu như hắn nghĩ, mà là một căn phòng nhỏ tương tự như bàn điều khiển máy bay, với nhiều dụng cụ và thiết bị, trên mặt đất có vài cỗ thi thể cũng như có một số giấy và sách nằm rải rác chung quanh đó.
Đỗ Địch thấy hơi thất vọng trong lòng, nhưng cũng nằm trong dự đoán của mình nơi đây hẳn là trung tâm điều khiển chính của nơi trú ẩn này.
Hắn nhìn trái ngó phải, cánh cửa không có tay cầm, chỉ có một thiết bị tương tự như chuông cửa trên bức tường kim loại bên cạnh. Hắn liếc nhìn và ấn nhẹ nhàng... nhưng không có gì xảy ra. Hắn cố bấm nó thêm vài lần nữa, nhưng vẫn không có tác dụng. Hắn lẩm bẩm bực mình và đấm bay cửa.
Với một tiếng nổ, cánh cửa được mở ra. Đỗ Địch An giật mình và phát hiện ra cánh cửa hoàn toàn không bị đóng lại, chỉ có một đốt xương người nhét dưới khe hở cánh cửa. Hắn ngay lập tức đẩy cửa vào và thấy rằng bàn điều khiển rất bừa bộn. Có bốn thi thể trên mặt đất. À không, phải là năm mới đúng. Hắn cũng nhìn thấy xương rải rác trong phòng, xương cánh tay và xương hông giống của con người.
Ngoài các xương rải rác của bộ thi hài này, hai trong số bốn xác chết còn lại chết trong tư thế ôm chặt nhau. Một người đàn ông và một người phụ nữ, mái tóc của người phụ nữ màu trắng và đeo một chuỗi vòng cổ ruby cực kỳ tinh xảo, có điều đã bị bụi phủ mờ. Hai xác chết còn lại, một trên bàn điều khiển và còn lại nằm ở cạnh cửa. Đỗ Địch An lạnh lùng liếc nhìn, thấy những tờ giấy nhàu nát trong bụng của một vài xác chết. Hắn hơi nhíu mày, thầm đoán xem chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Nếu những người sống sót bên ngoài chết vì đói, thì họ chắc cũng như vậy. Giá sách duy nhất trong phòng bị lật đổ xuống đất, những cuốn sách bị xé rách và vương vãi khắp nơi, trở thành thực phẩm cứu đói trước khi những người này chết. Chỉ có điều dựa vào ăn giấy vụn qua ngày để đợi ngày được cứu nhưng cuối cùng cũng không thể chờ nổi và chết đói. Chẳng trách lại có rất nhiều xương người chết được tập hợp bên ngoài cánh cửa này, hẳn là những người bên ngoài muốn vào bên trong để có được thức ăn, hoặc một hy vọng sống sót.
Trong một khoảnh khắc, Đỗ Địch An đẩy bộ xương người chết rơi xuống bàn điều khiển tạo ra một tiếng nổ, tất cả xương bị gãy và chất đống trên mặt đất. Hắn nhặt một mảnh giấy cói trên bàn điều khiển và nhìn nó. Đó là một cuốn Kinh thánh phương Tây cũ. Trái tim hắn khẽ lay động, quay sang kệ sách rơi bên cạnh, lau sạch bụi, nhặt một vài cuốn sách từ đó lên và chẳng mấy chốc thấy rằng những cuốn sách này đều là những cuốn sách kinh điển trong các lĩnh vực khác nhau, và chúng cũng là tinh hoa và biểu tượng của văn minh nhân loại.
- Ban đầu dự định giữ cho những người này còn sống, để truyền lại nền văn minh sao...
Đôi mắt của Đỗ Địch An khẽ rung lên, trong lòng hắn bỗng thoáng qua một sự cảm động, cha hắn đã từng kỳ vọng như vậy đối với hắn. Tuy nhiên, việc kế thừa những điều vĩ đại như toàn bộ nền văn minh nhân loại, cuối cùng nó vẫn không đáp ứng được bản năng nguyên thủy nhất. Đói.
Có hàng tá sách rách trên mặt đất, nằm rải rác ở những nơi ngẫu nhiên và trở thành khẩu phần duy nhất cho năm người trong số họ, trong đó Thi thể có xương rải rác chắc hẳn đã trở thành khẩu phần đầu tiên cho bốn người kia. Đỗ Địch An liếc nhìn, đặt cuốn sách trong tay xuống, quay sang bàn điều khiển, nhìn vào vô số cơ quan liền khẽ cau mày.
Vào chính lúc này, một âm thanh nhẹ vang lên phía sau hắn. Đỗ Địch An bất ngờ nhìn lại, sự cảnh giác lạnh lùng trong mắt hắn đột nhiên tan chảy, khi nhìn thấy Helisha không biết khi nào đã lặng lẽ đứng dậy và bước từng bước tới, cơ thể nàng run rẩy chào đảo như một đứa bé đang chập chững tập đi. Thấy nàng tỉnh giấc, Đỗ Địch An cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, đang chuẩn bị nói thì bỗng nhiên nhận thấy đồng tử của nàng cực kỳ tối tăm và lòng bàn tay nàng đã về hình dạng của móng vuốt. Đây là một trạng thái có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Hắn lặng đi.
“Gầm!”
Thấy Đỗ Địch An chú ý đến mình, Helisha gầm gừ lớn, khuôn mặt xinh đẹp đầy nanh ác, mở to miệng lao tới. Thấy nàng như thế này, hy vọng và ảo ảnh cuối cùng của Đỗ Địch An cũng tan vỡ, hắn bất ngờ đá một cái vào cánh cửa đang mở, đóng sầm nó lại và cửa kim loại liền bị khoá lại.
“Đùng!”
Helisha đâm sầm vào cánh cửa, khẽ ngẩng đầu, rồi lại gầm gừ dùng lực huých mạch thêm cái nữa.