Chương 664 Đào Đất
“Gầm!”
Helisha nghe thấy âm thanh, như thể bị kinh động liền gầm gừ hét lên. Đỗ Địch An nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng khiến tiếng cười từ từ tắt lịm. Sự việc đến bây giờ hắn đã nhận ra thực tế. Helisha kiêu hãnh dịu dàng trước kia không thể quay trở lại được nữa.
Phép màu sẽ không chăm sóc hắn nữa.
Nếu đã vậy... thì hắn chỉ có thể tự mình tạo ra phép màu!
- Ta nhất định... sẽ khiến cho nàng quay trở lại như cũ.
Đỗ Địch An nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng, đắm đuối gửi một lời thì thầm với người mình yêu thương nhất.
“Gầm!”
Lại thêm tiếng gầm gừ lớn hơn phát ra, xem chừng Helisha càng lúc càng điên loạn.
Đỗ Địch An từ từ đứng dậy. Mặc dù lúc này đang trong tình trạng tuyệt vọng, nhưng lại cảm thấy khao khát sống mãnh liệt trỗi dậy trong lòng. Nỗi đau buồn, sầu thảm và chán nản ban đầu khi nhìn thấy Helisha hóa Hành Thi biến mất khỏi tâm trí hắn lúc này.
"Khi con người đói thì bụng sẽ sôi lên, đây là một phản ứng bản năng và là một loại phản xạ có điều kiện.”
Đỗ Địch An bước một bước và đến bên chỗ móng vuốt đang vươn dài của Helisha, nơi nàng đang cố gắng chọc vào, đôi mắt hắn rất đỗi dịu dàng nói:
- Tin ta đi, ta chắc chắn sẽ khiến nàng trở lại hình dáng ban đầu.
Helisha gầm gừ giận dữ, cố gắng siết chặt rồi thọc cánh tay vào trong. Đỗ Địch An thấy những ngón tay sắc bén của nàng khẽ nhúc nhích mọc ra khiến sự tự tin của hắn tăng lên đôi phần.
Phản ứng có điều kiện, hiện tượng này không chỉ tồn tại trong cơ thể sống có ý thức, mà đặc điểm này còn thể hiện ở những Hành Thi vô thức!
Vào những ngày đầu khi hắn vẫn còn là một Thập Hoang Giả, hắn quan sát thấy Hành Thi sẽ bị thu hút bởi các nguồn âm thanh và nguồn nhiệt... ngay cả khi các cơ quan cảm giác bị thối rữa hoàn toàn, chúng vẫn có thể theo dõi chính xác con mồi và khóa vị trí của con mồi. Chắc hẳn được gây ra bởi các yếu tố khác như thế này. Mà điều này chỉ chứng minh rằng Hành Thi cũng có khả năng nhận thông tin và phân tích nó!
Mặc dù khả năng phân tích rất yếu, nhưng chúng vẫn không bị thu hút bởi bước chân của nhau, mà lại bị thu hút bởi tiếng gầm của nhau, những điều đó có thể cho thấy chúng vẫn có khả năng phân tích thông tin nhất định! Trong đó sự tồn tại của những khả năng này có nghĩa là chúng cũng có sự phản ứng có điều kiện! Khi nghe thấy nguồn âm thanh, chúng sẽ tụ tập lại, ngửi thấy mùi máu sẽ tiết ra nước bọt... Những phản ứng này thuộc về phản xạ có điều kiện của chúng! Hơn nữa, vì không có ý thức cho nên hành động của các Hành Thi hoàn toàn bị điều hòa bởi phản xạ!!
Nếu không phải là do cái bụng đói còn cào rên rỉ cồn cào trước đó khiến ánh sáng chợt lóe lên trong tâm trí của Đỗ Địch An thì hắn cũng sẽ không để ý đến hiện tượng phản xạ có điều kiện đã biết từ lâu, hoặc thậm chí còn không nghĩ đến bao giờ. Tuy nhiên, hiện tượng này con người ít khi để tư đến lại thổi bùng lên niềm hy vọng và niềm tin mãnh liệt trong hắn!
Phản xạ có điều kiện có thể làm gì?
Khi các ngón tay bị ngọn lửa đốt cháy sẽ thấy đau đớn, mọi người sẽ theo phản xạ rụt tay lại. Khi ngửi thấy mùi thức ăn, mọi người theo bản năng cảm thấy đói.
Đây là một loại phản ứng có điều kiện. Và đây cũng là phương tiện chính để thuần hóa chó cảnh sát và các động vật khác thời xưa! Một Hành Thi cũng có phản xạ có điều kiện liệu có thể được thuần hóa theo cùng một cách trên?
Mặc dù chưa thử, nhưng Đỗ Địch An cảm thấy rất tự tin vào suy nghĩ đó.
“Nàng đang làm điều này bởi vì ta đã gửi một tín hiệu khiến nàng nghĩ rằng ta rất ngon, vì vậy muốn vồ lấy và cắn, nhưng nàng sẽ không cắn một hòn đá, không phải là hòn đá không gửi tín hiệu, thay vào đó, nàng đã nhận được thông tin từ hòn đá và sau khi phân tích kết luận rằng hòn đá không thể khơi dậy ham muốn tấn công của bản thân.”
Biểu hiện của Đỗ Địch An rất nghiêm túc, đôi mắt hắn khẽ lóe lên, nghĩ về phương pháp thuần hóa nàng thông qua phản xạ có điều kiện.
Hắn biết rằng một khi hoàn thành việc thuần hóa, hắn sẽ có thể giữ nàng ở lại bên mình mãi mãi!
Đây là mong muốn cuối cùng trong cuộc đời hắn!
"Nếu... làm cho việc xử lý thông tin của nàng trở nên rối loạn, hay thay đổi phản xạ có điều kiện của nàng, khiến Helisha nghĩ mình là một hòn đá thì nàng sẽ không tấn công ta."
Đỗ Địch An cau mày và suy nghĩ: "Trong trường hợp này, trước tiên phải để nàng không còn phản ứng với máu, nhưng như thế lại có vẻ hơi sai..."
Hành Thi khao khát máu, giống như con người ham muốn thức ăn. Đó là bản năng. Nhưng bản năng lại là một trong những điều khó thay đổi nhất.
Hắn chống cằm đăm chiêu suy nghĩ một lúc, rất nhanh sau đó liền biết mình sai ở đâu. Người dân ngày xưa đã sử dụng phản xạ có điều kiện để thuần hóa chó cảnh sát, không phải để đàn áp bản năng của chó cảnh sát. Ngược lại, họ đã sử dụng một số hướng dẫn để thay thế bản năng của những chú chó cảnh sát đó!!
- Sử dụng phản xạ có điều kiện, thêm hướng dẫn để chế ngự...
Đỗ Địch An lẩm bẩm với chính mình, suy nghĩ một lúc, hắn dần hiểu ra, nếu bản thân muốn sử dụng phản xạ có điều kiện để chế ngự Helisha, trước tiên phải thiết lập trật tự! Ví dụ cho ăn đúng giờ, không cho sủa hay những điều đại loại như vậy.
Với suy nghĩ này, hắn ta ngồi khoanh tay và bắt đầu thực hiện một kế hoạch thuần hóa trong tâm trí. Khi đang suy nghĩ được nửa chừng, bụng hắn lại đói kêu ọc ọc, hắn dừng lại ngay lập tức, sau đó cau mày, kế hoạch luyện tập tạm giác lại một bên, nhưng sự sống sót của bản thân hiện giờ mới trở thành một vấn đề lớn.
Hắn liếc nhìn Helisha, hành động của hắn ngay lập tức gây ra phản ứng cho nàng, mặt nàng lại long sòng sọc rồi gầm gừ gào thét. Đỗ Địch An trầm ngâm.
“Chẳng nhẽ thật sự phải dẫn dụ nàng đi mới được?”
“Ta nên làm gì để tìm lại nàng ấy sau khi nàng rời khỏi đây?”
Khi hắn đang rối bời trong tâm trí, bỗng đột nhiên ánh mắt liếc nhìn mặt đất bên dưới bảng điều khiển phía trước, ở đó có những dấu vết răng cưa nhẹ.
“Mặt đất?”
Đỗ Địch An đột nhiên phản ứng lại, bất giác nhìn xuống mặt đất dưới chân mình, vươn ra và chạm vào, quả nhiên, mặt đất không phải là kim loại đúc, mà là bê tông! Hơn nữa, sau hơn ba trăm năm, bê tông ở đây đã bị vỡ như lột xác trong một môi trường kín và khô. Đỗ Địch An bỗng thấy phấn khích trong lòng, không nhịn nổi mà đánh mình vài cái, hắn nên nhận thấy điều này từ lâu rồi mới phải!
“Mình nên nghĩ tới điều này từ lâu rồi mới phải, mặt đất không thể được làm bằng kim loại! Với sự hiểu biết của thế giới con người thời xưa, kết hợp với độ dày của mặt đất và với nền tảng vững chắc, nó đã là lớp phòng thủ vững chắc nhất và hoàn toàn không cần kim loại! Ngược lại, nếu sử dụng vật liệu kim loại, dự án sẽ lớn hơn, thời gian và vật liệu sẽ tăng lên, nhưng hiệu ứng sẽ chỉ mạnh hơn một chút. Hơn nữa không phải mặt đất nên không có ý định củng cố nó!”
Đỗ Địch An thầm suy nghĩ trong lòng.
Hắn nhanh chóng đứng dậy và đẩy đồng sách cùng giấy tờ lộn xộn rải rác khắp mặt đất ra, ngay lập tức để lộ sàn bê tông giống như đang “lột xác” bên trong. Không có gạch trên đó.
Rõ ràng là lo lắng rằng gạch sẽ khóa độ ẩm của mặt đất và khiến nơi trú ẩn nay bị mốc. Nhìn thấy sàn bê tông nứt nẻ và mịn màng, Đỗ Địch An không ngần ngại và nhanh chóng dùng đôi tay của mình tách ra như kế hoạch.
Móng tay hắn bám vào bê tông, với sức mạnh ngón tay của hắn có cảm giác đang thọc vào đất, chẳng mấy chốc đã lôi được một miếng đất lên.
Thấy có hy vọng, hắn vui mừng khôn xiết, thay đổi vị trí và đi đến góc của lỗ thông hơi trong phòng để lên tiếp tục đào đất. Các ống thông gió được thiết lập ở đây, chỉ ra rằng nó có thể ở gần bên ngoài nhất. Trong quá trình đào đất nhanh chóng, hắn đã đào một cái hố sâu chỉ trong một lúc lao động.
Đỗ Địch An bất chợt nhớ lại cuộc sống trong tù, hắn mỉm cười cay đắng khi thấy mình dường như rất có duyên với việc đào đất. Tuy nhiên, lần này tình hình chắc chắn tốt hơn nhiều so với trong tù. Trong nhà tù, âm thanh của việc đào đất và bụi bẩn phải được che giấu, nhưng khai quật ở đây thì vô cùng thoải mái.
Khi đã đào được một cái hố sâu hơn một mét, hắn chợt nghĩ đến Helisha ngoài cửa. Một khi bản thân trèo ra dọc theo lối đi này thì nàng cũng sẽ rời khỏi đây, bằng mọi giá phải giữ chân nàng ở lại đây! Để giữ chân nàng, cần đóng cổng của tàn tích. Tuy nhiên không có van trong cổng của tàn tích, không thể nào mà các van mở và đóng đều nằm bên ngoài cổng của tàn tích. Đối với các cơ quan nằm trên bàn điều khiển, hắn không dám chạm vào nó một cách tuỳ tiện, để tránh vô tình mở nhầm cửa.
"Để nàng ấy ở đây trước. Sau khi đào xong đường vòng xung quanh tàn tích để đi ra ngoài xem liệu có bất kỳ van đóng mở cổng của di tích không."
Đỗ Địch An lập tức quyết định trong lòng. Từ cảnh bi thảm trong đống đổ nát, hắn cảm thấy rằng các van nằm bên ngoài cổng di tích vẫn rất cao, nếu không thì những người trong phòng điều khiển này sẽ không tới nỗi chết đói ở đây.