← Quay lại trang sách

Chương 665 Đóng Cửa

Hắn ta trèo ra khỏi hang, nhấc chiếc ghế sang một bên và đặt nó nửa mét trước những ngón tay của Helisha, rồi lấy phần thịt tinh thể băng từ cánh tay trái mà mình đã cắt trên tay trái lúc trước đặt trên lưng ghế và ở gần tương với chiều dài ngón tay của nàng.

Khi hắn di chuyển xung quanh, Helisha vẫn ngoác miệng ra và không ngừng rên rỉ. Đỗ Địch An liếc nhìn nàng, rút con dao găm (chuỷ thủ) ra và cắt cổ tay mình, để máu chảy dọc theo lưng ghế và dừng lại khi đã nhuộm đỏ một nửa lưng ghế, sau đó nhanh chóng bóp cổ vết thương và kiểm soát dòng máu chảy đến để cầm máu.

Khi hắn ta tiết ra máu, tiếng gầm gừ của Helisha đột nhiên biến thành tiếng gầm gừ dữ dội, đồng thời tiếng thở hổn hển vang lên trong mũi của nàng.

Thấy hiệu quả, Đỗ Địch An cảm thấy nhẹ nhõm, quay sang đào hang và tiếp tục xúc đất. Tốc độ đào đất của hắn rất nhanh. Dù sao thể chất của hắn cũng không thế kém như những người bị mắc kẹt ở đây.

Sau vài phút, hắn đã đào được độ sâu ba bốn mét. Cảm thấy rằng chiều cao và độ sâu đã gần được liền quay sang một bên đào bên góc tường khác. Đúng như hắn dự đoán, khi xúc chạm đất dưới bức tường kim loại, tất cả đều là bùn, thật dễ dàng để đào tiếp.

Đỗ Địch An đào dọc xuống bức tường kim loại và thấy rằng độ dày của bức tường kim loại này dài nửa mét, thầm chậc lưỡi trong lòng. Với độ dày như vậy, thì ngay cả khi nó bị trúng tên lửa, thì cũng không thể phá hủy tàn tích nơi đây. Rất nhanh sau đó khi hắn đào qua bức tường kim loại. Sau khi đã đào thêm được vài mét, hắn đột nhiên nhận thấy rằng đất cát vẫn còn trên đó, nên chỉ có thể đào tiếp.

Sau hơn mười phút, hắn đã đào được một khoảng trống từ phía bên kia của bức tường kim loại. Khi trèo ra khỏi khoảng trống, hắn bỗng nhận thấy mình đã chạm tới mặt đất, một vài Hành Thi lang thang đang dụ đãng xung quanh.

Trong hai ngày, hắn ta bị nhốt trong căn phòng nhỏ của đống đổ nát, đoàn quân Hành Thi còn sót lại vẫn chưa hoàn toàn tản đi hết mà vẫn rải rác ở đây đó. Đỗ Địch An thở hắt ra và nhẹ nhàng trượt về lại cái hàng mình vừa đào được. Toàn bộ kênh trông giống như một chữ "U". Bên ngoài bức tường kim loại của tàn tích, đất sâu hơn mười mét, vì vậy nó không hắn phải là hình chữ "U". Chính xác hơn mà nói thì đó là chữ "J" ngược.

Sau khi trượt xuống cuối lối đi, Đỗ Địch An nhanh chóng trèo trở lại phòng và thấy Helisha vẫn đang gầm rú ngoài cửa. Lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm và nhặt con dao găm và những vật dụng khác còn sót lại trên mặt đất, lấy Tiềm Thi Phấn ra và bôi vào người. Sau khi bôi lên cơ thể xong xuôi, hắn nghỉ ngơi một chút chờ sau khi hồi phục một chút sức mạnh liền nhanh chóng quay ra dọc theo lối đi đã được đào và trèo lên mặt đất bên ngoài.

Sau khi chạm đất, hắn đưa mắt nhìn xung quanh và tìm thấy một hòn đá lớn rải rác, liền mang tới ở lối vào của cái hang, để không có Hành Thi nào vô tình rơi vào phòng điều khiển. Sau khi làm xong mọi việc, hắn xác định hướng và nhanh chóng đến kênh dốc ở phía bên kia của tàn tích, thấy ở đó vẫn còn nhiều Hành du đãng bên trong, nhưng số lượng ít hơn trước rất nhiều.

Đỗ Địch An nắm chặt con dao găm và bước vào lối đi. Khi bắt gặp một số Hành Thi trên đường đi, chúng lập tức tránh và dường như ghét mùi trên cơ thể hắn. Đỗ Địch An thở phào nhẹ nhõm, đi thẳng xuống lối đi, và bất chợt thấy rằng trong hành lang lối đi sâu dưới dốc, có một Hành Thi lạ nằm trên mặt đất, cơ thể nó như một con thằn lằn, lưỡi mở rộng rất dài, nhưng khuôn mặt lại rất giống con người, có điều trên má có mọc đầy vảy, trông cực kỳ quái dị, kết hợp với cái miệng nứt ra đến tận tai và hàm răng sắc nhọn đầy miệng, trông nanh ác vô cùng.

Khi Đỗ Địch An xuất hiện, con Kỳ Hành Thi này cũng quay đầu lại và nhìn hắn. Sắc mặt của hắn hơi thay đổi. Với trạng thái yếu ớt của mình vào lúc này, quá miễn cưỡng để đối phó với một Kỳ Hành Thi như vậy, hơn nữa hắn lo lắng nếu phát sinh âm thanh chiến đấu sẽ dẫn dụ Helisha ra đây. Bây giờ nàng hoàn toàn biến thành Hành Thi nên muốn xé xác hắn ra là chuyện không khó khăn.

Kỳ Hành Thi nhìn chằm chằm vào hắn với một đôi mắt màu hổ phách, quai hàm dưới cái miệng nứt nẻ hơi động đậy, nó dường như đang cảm nhận được điều gì đó. Một lúc sau, nó từ từ bò sang một bên và thè ra thịt vào cái lưỡi của mình, gầm gừ với Đỗ Địch An vài tiếng thị uy.

Đỗ Địch An hơi sững sờ, nhưng sau đó liền hiểu ra con Kỳ Hàng Thi này đã “nhầm tưởng” hắn là một Hành Thi cấp cao khác. Dù sao thì Tiềm Thi Phấn cũng được trộn lẫn các mùi của Hành Thi cao cấp khác nhau. Hơn nữa từ hành vi thái độ của nó cũng cho thấy nếu nó nhận ra hắn, rất có thể nó sẽ lập tức nhảy lên và vồ lấy, chắc chắn sẽ không có phản ứng có tư duy như vậy, nhưng từ điểm này cũng có thể thấy rằng Hành Thi dường như không phải sinh vật hoàn toàn vô thức, khi chúng đối mặt với đồng loại vẫn sẽ có một số cư xử “khác” đối với thứ không phải đồng loại của chúng.

Đỗ Địch An nhìn sâu vào mắt nó, chầm

chậm đi ra từ phía bên kia của lối đi, đồng thời vẫn luôn cảnh giác đề phòng nhỡ nó có tấn công. Kỳ Hành Thi mang hình dáng giống thằn lằn không vội vã lao lên mà thay vào đó là quay lưng lại với Đỗ Địch An, thỉnh thoảng gầm lên thị uy biểu tình.

Đỗ Địch An nhanh chóng di chuyển ra ngoài đống đổ nát. Trong khi vừa bước đi nhìn Kỳ Hành Thi thằn lằn, hắn vừa nhìn vào di tích. Từ đây, có thể nhìn thấy rõ bên ngoài cánh cửa phòng điều khiển nằm sâu trong đống đổ nát Helisha vẫn đang ở đó và phát ra một tiếng gầm nhỏ.Rõ ràng, mùi máu chảy trên ghế kích thích màng mạnh mẽ hơn cả sự kích thích có hắn xuất hiện ở đó vào lúc này. Thấy nàng không bị thu hút, Đỗ Địch An thở phào nhẹ nhõm và ngay lập tức nhìn quanh cánh cổng của đống đổ nát. Sau khi liếc nhìn vài lần, hắn vẫn không thấy bất kỳ thiết bị hay cơ chế van ẩn nào, chỉ có một thiết bị tương tự như quét mống mắt.

“Chẳng nhẽ mở và đóng đều được kiểm soát bởi một cơ quan này?”

Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn, ngập ngừng bước về phía trước để thử nghiệm bật thiết bị quét mống mắt, hắn ấn nhẹ vào nút bên trong. Một ánh sáng đỏ lóe lên từ chiếc máy và lướt qua mắt hắn, chẳng mấy chốc, như tiếng máy tổng hợp điện tử hắn nghe thấy trước đó vang vọng lên từ bên trong:

- Sau khi quét, nhận dạng... Bạn có muốn đóng cửa hầm trú ẩn không?

Đỗ Địch An sững người, không ngờ lại thực sự là như vậy, ngay lập tức nói bằng tiếng Anh:

- Vâng.

“Bang ~!”

Ngay sau khi hắn trả lời, cánh cửa của đống đổ nát đột nhiên khẽ run lên, và chẳng mấy chốc, âm thanh ngày càng to hơn. Hai cánh cổng kim loại ở hai bên cánh cửa của tàn tích được đẩy ra từ bên trong một lần nữa. Mặt đất khẽ rung lên trong lúc đẩy, chuyển động lớn ngay lập tức thu hút sự chú ý của Hành Thi lang thang ở lối đi phía sau của Đỗ Địch An, ngay lập tức chạy đến đây. Hắn nhìn vào đống đổ nát, liền thấy Helisha quay đầu lại và nhận thấy điều đó, cùng lúc ấy, bàn tay nàng dường như đang vật lộn để kéo ra khỏi cánh cửa nhỏ của phòng điều khiển.

“Chết tiệt!”

Đỗ Địch An trở nên lo lắng giục giã:

- Nhanh đóng cửa vào!

Sau khi vật lộn một lúc, Helisha đã kéo được tay mình ra khỏi cửa sổ, gầm gừ và vội vã đi về phía hắn. Nhanh như chớp, chẳng khác gì tia điện xẹt nhau tới khiến đồng tử của Địch An co rúm lại.

“Đùng!”

Cánh cổng của tàn tích đột ngột đóng lại.

Cùng lúc đó, hắn cảm thấy cánh cửa rung lên một chút và bụi trên cánh cửa rơi lả tả xuống. Nhìn thấy cảnh này, Đỗ Địch An không khỏi kinh ngạc trong lòng.

“Đây là sức mạnh hiện tại của nàng?”

“Gầm! Gầm!”

Vào lúc này, đám Hành Thi dù đãng đã lao tới từ lối đi phía sau nơi Đỗ Địch An đứng cũng bị ngã xuống chỗ cánh cổng lớn của tàn tích khi nó rung chuyển, đồng thời phát ra tiếng gầm gừ giống như ai oán.

Đỗ Địch An lập tức rút khỏi đám Hành Thi. Mặc dù trên người đã có Tiềm Thi Phấn, nhưng nếu ở khoảng cách quá gần, vẫn có nguy cơ bị phơi nhiễm và bị lộ thân phận.

Hắn đóng hộp kim loại trên đống đổ nát vào, từ từ lùi lại và bước trở ra, sẵn sàng rời khỏi lối đi. Nhưng sau khi vừa ra ngoài một lúc, hắn liền cảm thấy rắc rối kéo tới. Kỳ Hành Thi trước đó cũng bị thu hút bởi âm thanh cách Đỗ Địch An khoảng ba bốn mét. Khoảng cách như vậy... đối với cảm trí của một Hành Thi cấp cao là quá gần. Hơn nữa, hắn nhìn thấy một tia sát ý dữ dội trong mắt nó.

Ngay khi hắn đang chuẩn bị cho một trận chiến đẫm máu, đột nhiên giọng nói thô lỗ của một người đàn ông phát ra từ bên ngoài kênh dốc phía trước:

- Lão đại, dường như có một cái hang ở đây, chúng ta có nên đi vào và kiểm tra nó không?