← Quay lại trang sách

Chương 703 Giải Dược

Hắn ôm lấy bụng và liên tục nôn mửa nhưng lại không nôn ra thứ gì, sau từng đợt nôn khan, hắn đột nhiên cảm nhận được vô số côn trùng bò lên cổ họng mình, như thể vô số trùng chân hoa ở yết hầu, ngứa ngáy khó chịu.

- Khục! Khục! Khục!

Hắn nhịn không được mà ra sức ho khan.

Khi bị ho dữ dội, hắn cảm thấy một cơn đau rách nóng bỏng ở ngực, còn cơn ngứa ở cổ họng lại không giảm mà càng lúc càng không chịu được khiến hắn muốn gãi.

- Ngươi, ngươi đã làm gì với ta?

Richeliu thở hổn hển, nâng gương mặt đỏ bừng nhìn Đỗ Địch An, hắn nhìn thấy thiếu niên này lại đang nhìn hắn với ánh mắt không rét mà run.

- Không làm gì cả, chỉ là cho ngươi ăn chút đồ ngon thôi.

Đỗ Địch An yên lặng nhìn hắn, ngữ khí cực kỳ bình thản.

Richeliu biến sắc, trong lòng vô cùng phẫn nộ, cắn răng nói:

- Tại sao lại đối xử với ta như vậy, không phải ngươi nói ngươi hoàn toàn tín nhiệm ta sao, vừa rồi ta không hề phản bội ngươi!

- Ta cũng hi vọng ta có thể hoàn toàn tín nhiệm ngươi, chỉ tiếc, ngươi đã khiến ta thất vọng rồi.

Đỗ Địch An đạm mạc nói:

- Việc của giám sát đại sứ ngươi nên nói với ta sớm hơn, ngươi lại đợi ta đưa ngươi ra ngoài rồi mới nói với ta điều đó đồng nghĩa với việc bắt ta phải giải quyết bọn họ. Hôm nay, hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ, ngươi tạo ra cho ta bất kỳ phiền phức gì thì đừng mong có thể thoát thân.

Sắc mặt Richeliu khó coi nói:

- Ta không có ý này, chẳng qua tình huống lúc đó khẩn cấp, ta cũng không nghĩ đến, hơn nữa ngươi cũng không hỏi, ta……

Đỗ Địch An khoát khoát tay:

- Không cần giải thích, cho dù có ý nghĩ này hay không thì lần này chính là cảnh cáo ngươi, sau này nếu như lại có suy nghĩ muốn đùa giỡn, vậy thì trừng phạt sẽ kéo dài cả ngày!

Trong lòng Richeliu phẫn nộ, ngón tay hơi nắm lại sau đó từ từ buông ra, hắn ngăn lửa giận nơi đáy lòng, vừa mới định mở miệng thì ngứa ngáy ở yết hầu lại càng mãnh liệt hơn, ngứa đến nỗi môi hắn không nhịn được mà run rẩy. Hắn gầm nhẹ một tiếng, đưa tay siết chặt cổ họng, loại cảm giác ma sát này khiến loại ngứa kia giảm bớt, nhưng không quá vài giây, ngứa ngáy mãnh liệt kia lại khôi phục, hơn nữa còn có cảm giác lan đến bàn tay.

Hắn vội vàng buông tay, không chịu được mà giãy dụa đầu, tuy tư thế cực kỳ quái dị, với hình tượng cùng uy nghiêm của hắn trước đây thì nhất định sẽ không làm động tác mất mặt như vậy, nhưng lúc này lại bất chấp.

Nhưng chỉ vặn vẹo cổ thì không thể kiềm chế được sự ngứa ngáy này, hắn nhịn không được mà lần nữa giơ tay lên ma sát với yết hầu, thậm chí còn muốn dùng ngón tay đâm vào trong cổ họng.

- A, a!

Hắn gầm nhẹ, hơi thở ồ ồ.

- Hiệu quả của thứ này hình như còn tốt hơn so với dự đoán của ta, xem ra nơi phóng xạ này cũng không phải một chút tốt cũng không có.

Đỗ Địch An nhìn thân thể uốn lượn của hắn, trong lòng kinh ngạc cùng thõa mãn, vốn tưởng rằng phải tiêm cho hắn mấy lần mới có thể khiến hắn sinh ra cảm giác đê mê, không ngờ mới sử dụng một lần liền có hiệu quả mạnh như vậy, rõ ràng là do đất ở thời đại này khiến đặc tính của dâu lăng diệp cùng thực vật gây nghiện khác mạnh hơn nhiều so với trước đây.

- Ha, ha, ách…..

Richeliu cúi đầu tuyệt vọng, siết chặt yết hầu khiến phát ra tiếng gầm quái dị, trên mặt đầy nếp nhăn đã đỏ bừng đầy mồ hôi.

Đỗ Địch An nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường một bên, lặng yên nhìn thời gian.

Sau một phút, Richeliu nhịn không được mà thở hổn hển cầu xin Đỗ Địch An:

- Cho ta thuốc giải đi, van xin ngươi, ta thật sự không phản bội ngươi, thật sự không có.

Đỗ Địch An nhìn qua ánh mắt cầu khẩn của hắn, trong lòng có hơi xúc động, nhân vật cường mạnh như Richeliu cũng không chống nổi thực vật này. Hắn im lặng trong chốc lát, chậm rãi móc ra một bình nhỏ, nói:

- Trong này là thuốc giải, ngươi tìm một trang giấy cuốn thuốc bên trong lại, dùng lửa đốt cháy rồi hút vào có thể giải ngứa.

Hai mắt Richeliu nhìn bình nhỏ trong tay Đỗ Địch An, hận không thể lập tức cướp đoạt, sau khi nghe được lời của Đỗ Địch An, hắn lập tức quay đầu nhìn chung quanh và nhìn thấy chồng sách vở, hắn nhanh chóng chạy đến xốc sách vở lên và kéo ra vài tờ thư tịch.

Hắn gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi,giật xuống chạy lại Đỗ Địch An nói:

- Giải, giải dược!

Đỗ Địch An ném bình ra cho hắn.

Richeliu nhanh chóng tiếp nhận, vội vàng mở chai đổ đồ vật bên trong ra, từng hạt màu đen xám như cây cỏ được hun sấy qua, sau khi đổ ra giấy, hắn nhanh chóng cuốn lại. Hắn đột nhiên nhớ đến còn thiếu lửa, lại vội vàng tìm chung quanh, nhưng không tìm thấy thạch diêm.

m thanh vang lên, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên, Đỗ Địch An đốt một diêm đưa đến trước mặt hắn nói:

- Hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ giáo huấn này.

Nhìn thấy ánh lửa, hắn như có cảm giác nhìn thấy ánh sáng trong bóng đêm, thậm chí căm hận trong lòng còn sinh ra chút cảm kích đối với Đỗ Địch An, nhanh chóng cầm diêm chậm rãi đốt.

Khói trên giấy phiêu khởi, hắn nghĩ đến lời Đỗ Địch An, thở hút một hơi.

Làn khói được hút lập tức bay đến phổi khiến hắn sặc đến suýt chảy nước mắt, ngay sau đố là cảm giác buồn nôn mãnh liệt cùng ho khan. Hắn vừa ho khan vừa vỗ ngực, rồi chợt phát hiện ngứa ngáy trong yết hầu thật sự dần biến mất, không còn khiến người khác thống khổ.

- Xem ra thật sự là thuốc giải.

Trong lòng hắn thở phào, để tránh giải độc không triệt để nên hít tiếp một hơi, lần nữa bị sặc đến chảy nước mắt, lá phổi nóng rát như bị thiêu đốt, nhưng loại này còn dễ chịu hơn nhiều so với cảm giác ngứa ngáy kia, hơn nữa hắn cảm nhận được thân thể nhẹ bổng.

- Không được nuốt hết vào, hít vào cổ họng rồi nhả khói ra.

Đỗ Địch An hướng dẫn.

Richeliu nghe vậy cũng làm theo, hít vào một hơi rồi chậm rãi nhả ra, lập tức cảm giác cả người đều sảng khoái, đặc biệt là tinh thần trở nên khoan khoái nhẹ nhàng, khiến hắn có chút say mê.